Xe dừng lại bên dưới tập đoàn Cung Thị, Cung Dạ Tiêu cầm hai xấp tài liệu của anh xuống xe, vẫy tay chào con, sau đó ánh mắt đầy ẩn ý nhìn Trình Ly Nguyệt cảnh cáo, lời nói mang nhiều ý nghĩa: “Hãy cùng Tiểu Trạch tới gặp cậu ta!”
Điều này có nghĩa là anh rộng lượng cho họ gặp mặt chỉ vì con trai.
Trình Ly Nguyệt nhìn theo bóng anh đi vào thang máy, vệ sĩ kiêm lái xe ở phía trước đưa họ đi về hướng nhà hàng.
Cung Dạ Tiêu đặt nhà hàng tư nhân sang trọng nhất thành phố, đây là một nhà hàng chỉ mở cửa cho khách hàng VIP, chi phí hàng năm lên tới hàng chục triệu tệ, Trình Ly Nguyệt lần đầu tiên tới đây, cô dẫn theo Tiểu Trạch, cả hai đều cảm thấy vô cùng mới lạ.
Hai người vừa ngồi xuống vị trí gần cửa sổ thì một giọng nam trong trẻo vang lên: “Nhóc Trình Vũ Trạch!”
“Chú Bùi!” Cậu bé lập tức vui vẻ nhảy xuống khỏi chỗ ngồi, chạy về phía người đàn ông đang đi lại, Bùi Tử Hiên liền ôm lấy cậu bé, ánh mắt dịu dàng, vui mừng nhìn gương mặt cậu, thơm yêu một cái.
Trình Ly Nguyệt mỉm cười: “Anh tới rồi?”
“Sao không thấy ba của Tiểu Trạch?” Bùi Tử Hiên nhìn xung quanh một lượt rồi hỏi.
“Anh ấy tăng ca ở công ty, không tới.” Trình Ly Nguyệt mỉm cười.
“Anh ta làm gì vậy? Sao tối rồi vẫn phải tăng ca?” Bùi Tử Hiên rất hiếu kì.
Lúc này cậu bé nói với anh: “Chú Bùi, nhìn xem, đây là công ty của ba con.” Nói xong ngón tay nhỏ bé của cậu liền chỉ về phía tòa nhà cao tầng hùng vĩ nhất, nổi trội nhất dưới ánh hoàng hôn ở bên ngoài cửa sổ.
Bùi Tử Hiên nheo mắt, không nhìn ra ngay được tòa nhà cậu chỉ, Trình Ly Nguyệt bổ sung một câu: “Chính là tòa nhà hình kim tự tháp đó.”
Bùi Tử Hiên lập tức kinh ngạc mở tròn mắt: “Tòa nhà đó là công ty của ba Tiểu Trạch, vậy trong công ty anh ta là...?”
“Tổng tài.” Trình Ly Nguyệt ngại ngùng trả lời, vì buổi trưa Bùi Tử Hiên chắc chắn vẫn đang suy đoán thân phận của anh.
Bùi Tử Hiên quả nhiên lộ vẻ kinh ngạc và bối rối, chả trách nhà hàng tối nay lại chọn ở đây, nơi này nhìn qua đã biết là nhà hàng tư nhân đắt đỏ.
“Vậy anh ta chắc chắn có rất nhiều tiền.” Bùi Từ Hiên nói ngẫu hứng.
Cậu nhóc cười hì hì nói: “Ba con đứng đầu bảng những người giàu nhất thế giới đấy!”
Bùi Tử Hiên có cảm giác bị đánh bại hoàn toàn, không ngờ người đàn ông bên cạnh Trình Ly Nguyệt lại có thân phận hùng mạnh tới vậy, anh không thể không nảy sinh cảm giác thua kém, nếu như có người đàn ông khác tốt hơn yêu cô, anh cũng vui mừng cho cô.
“Được rồi, con đừng nói linh tinh nữa, mau ngồi xuống!” Trình Ly Nguyệt thực sự không muốn con trai tiếp tục nói những ưu điểm của Cung Dạ Tiêu, đả kích Bùi Tử Hiên nữa.
Bùi Tử Hiên nhìn về phía cô, cười nói: “Em lo rằng tôi sẽ bị đả kích sao?”
Trình Ly Nguyệt mỉm cười: “Anh cũng đừng để bụng.”
“Nói thực lòng, tôi cảm thấy mừng cho em và Tiểu Trạch, chí ít sau này hai mẹ con sẽ không phải lo lắng gì nữa.” Bùi Tử Hiên chân thành nói, trước đây khi ở nước ngoài, thấy hai mẹ con họ anh liền nảy sinh mong muốn được chăm sóc và bảo vệ họ, bây giờ anh biết cô có người xuất sắc hơn, hùng mạnh hơn bảo vệ, anh thực sự rất vui!
Trình Ly Nguyệt cũng biết anh nói thật lòng, cô mỉm cười: “Cám ơn anh!”
Tiếp theo đó, Bùi Tử Hiên liền kể cho Tiểu Trạch nghe những điều tai nghe mắt thấy ở Nam Cực, cậu nhóc vô cùng kinh ngạc, những điều này thú vị hơn những câu chuyện trên sách hàng vạn lần! Trình Ly Nguyệt cũng hào hứng lắng nghe, cô cũng có một trái tim ưa mạo hiểm, chỉ có điều không có thời gian và sức lực.
Tầng cao nhất tập đoàn Cung Thị.
Phòng vẫn sáng đèn.
Nhan Dương gõ cửa bước vào, thấy Cung Dạ Tiêu đứng bên cửa sổ, bữa tối trên bàn chưa hề đụng vào, cô quan tâm hỏi: “Cung tổng, anh còn ăn nữa không?”
“Không ăn nữa, dọn đi.” Cung Dạ Tiêu lạnh nhạt trả lời.
Nhan Dương nhìn bóng dáng anh, mặc dù cao quý bất phàm nhưng lúc này lại cho cô cảm giác cô độc, lạc lõng.
Trình Ly Nguyệt và Tiểu Trạch đi đâu rồi? Tại sao không ăn tối cùng anh?
Ánh mắt Cung Dạ Tiêu nhìn về phía nhà hàng ở phía xa, ánh mắt phức tạp xen lẫn tìm kiếm, anh rất muốn biết con trai mình và Bùi Tử Hiên đang nói điều gì, còn cô ngồi bên cạnh sẽ tươi cười rạng rỡ như thế nào.
Trái tim anh se lại, ngột ngạt đau đớn.
Thời gian lúc này, đối với anh mà nói, trôi đi quá chậm.
Trong nhà hàng.
Con trai và Bùi Tử Hiên liên tục trò chuyện, Trình Ly Nguyệt chỉ có thể ngồi nhìn, vừa cho con ăn vừa lắng nghe Bùi Tử Hiên kể về những khám phá hấp dẫn.
Bùi Tử Hiên kể xong liền nhìn người phụ nữ đang ngẩn ngơ, anh cười hỏi: “Hai mẹ con sao lại quen biết với ba của Tiểu Trạch vậy?”
“Là Tiểu Trạch tình cờ quen với anh ấy.”
“Ồ! Nói nghe thử đi!”
Trình Ly Nguyệt cũng không giấu anh, kể lại việc Tiểu Trạch quen biết với Cung Dạ Tiêu hồi ba tháng trước, Bùi Tử Hiên tròn mắt kinh ngạc, trên đời này sao lại có việc trùng hợp ly kỳ tới vậy.
“Cũng tức là em và Cung Dạ Tiêu chưa kết hôn? Anh ta nói sang năm kết hôn là thật chứ!” Bùi Tử Hiên nghiêm túc nhìn cô.
Biết được thân thế của Cung Dạ Tiêu, anh cảm thấy lo lắng thay cho cô, gia thế nhà họ Cung có thể chấp nhận cô không?”
“Mami và baba sang năm sẽ kết hôn sao?” Tiểu Trạch hiếu kỳ hỏi.
Trước mặt con trai, Trình Ly Nguyệt cũng không biết nên trả lời thế nào, cô có phần oán trách Cung Dạ Tiêu, những việc không thể thực hiện sao lại khẳng định chắc chắn chứ?
“Mẹ cũng không rõ.” Trình Ly Nguyệt trả lời đại khái.
Bùi Tử Hiên lập tức nghe ra, trước mặt Tiểu Trạch anh cũng không tiện hỏi nhiều, xem ra việc giữa cô và Cung Dạ Tiêu, vẫn còn nhiều việc chưa nói với anh.
Khoảng tám giờ, Trình Ly Nguyệt nhìn đồng hồ, họ đều đã ăn xong, Trình Ly Nguyệt liền gọi nhân viên phục vụ tới nói: “Chúng tôi tính tiền.”
“Tiểu thư, bàn của cô đã được thanh toán rồi.”
“Ai thanh toán vậy?”
“Đã được tính cho ngài Cung Dạ Tiêu rồi!”
Trình Ly Nguyệt nhìn Bùi Tử Hiên: “Vậy chúng ta đi thôi!”
“Tôi lái xe đưa hai mẹ con về.” Bùi Tử Hiên nói với cô.
Trình Ly Nguyệt nhớ tới việc Cung Dạ Tiêu sẽ tới đón, cô lắc đầu nói: “Không cần đâu, xe của Cung Dạ Tiêu chắc đã đợi ở dưới lầu rồi.” Nói xong, cô đưa tay lấy điện thoại gọi vào số của Cung Dạ Tiêu.
“Tôi đang ở dưới lầu.” Giọng trầm nam tính của Cung Dạ Tiêu vọng ra.
“Được.” Trình Ly Nguyệt đáp sau đó ngắt điện thoại, nói với Bùi Tử Hiên: “Anh ấy ở dưới lầu rồi.”
Bùi Tử Hiên mỉm cười: “Được rồi, tôi vẫn còn ở đây nửa năm để khảo sát thị trường, có thời gian lại hẹn gặp.”
Trình Ly Nguyệt nghe anh nói hai chữ “vẫn còn” hơi sững người, cô nhìn Bùi Tử Hiên, không biết phải nói sao.
Thang máy dẫn thẳng tới đại sảnh của nhà hàng, Trình Ly Nguyệt dắt con, nhìn thấy trong hành lang ở cửa đại sảnh, chiếc xe sang trọng màu đen thân dài mạnh mẽ của Cung Dạ Tiêu giống như một bá chủ đang chờ đợi ở đó.