Trình Ly Nguyệt ôm tài liệu đi ngang qua đường, đợi đèn xanh đèn đỏ, dưới ánh nắng mặt trời, cô khẽ vén tóc, mấy lọn tóc bên tai bay nhẹ trên má, gương mặt trong sáng, khiến vô số chàng trai đi qua si mê ngước nhìn.
Đi một mạch tới cổng tập đoàn Cung Thị, Nhan Dương đã được Cung Dạ Tiêu sắp xếp đợi ở ngoài cửa, Trình Ly Nguyệt nhìn thấy cô liền mỉm cười thất thiết: “Trợ lý Nhan.”
“Trình tiểu thư tới rồi sao, mời đi bên này.”
“A... Tôi không lên nữa, cô hãy giao chỗ tài liệu này cho Cung Dạ Tiêu nhé!” Trình Ly Nguyệt giao tài liệu trong tay cho cô.
“Ý của Cung tổng là cô đích thân mang lên.” Nhan Dương mỉm cười nói.
Trình Ly Nguyệt hơi sững người, đòi cô đích thân mang lên? Cô nghĩ ngợi một lát đành gật đầu: “Được thôi!”
Nhan Dương đi trước dẫn đường, Trình Ly Nguyệt ôm tài liệu đi sau lưng cô, trong lòng nghĩ thầm không biết tại sao Cung Dạ Tiêu lại đòi cô đích thân mang lên? Lẽ nào anh ta có gì muốn nói với cô sao?
Thang máy nhanh chóng lên cao, tới thẳng tầng lầu nơi phòng làm việc của Cung Dạ Tiêu.
Bước trong hành lang rộng thênh thang, Trình Ly Nguyệt bất giác nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm cảnh từ trên cao thế này như thể ngắm cảnh từ trên mây.
Đợi cô ngắm cảnh xong thì phát hiện ra Nhan Dương đang dừng lại ở phía trước mỉm cười nhìn mình, cô hơi bối rối mỉm cười bước nhanh theo cô, Nhan Dương không hề có ý cười nhạo cô mà là nhẫn nại đợi cô, khi tới trước cửa văn phòng của Cung Dạ Tiêu, cô gõ cửa, đợi người đàn ông bên trong trả lời, cô đẩy mới cửa bước vào: “Cung tổng, cô Trình Ly Nguyệt đã tới rồi.”
Trình Ly Nguyệt ôm tài liệu, bước từ ngoài vào có phần khép nép, không biết tại sao, có lẽ là đứng ở đây rồi cô mới biết năng lực của người đàn ông này mạnh tới nhường nào, thân phận cao quý ra sao!
Bình thường chung sống với anh, cô đã quên mất thân phận tổng tài tập đoàn đế quốc của anh, lúc này, đứng trên địa bàn của anh trong lòng cô không khỏi run rẩy, thì ra anh có địa vị cao như vậy.
Nhan Dương đóng cửa lại, Trình Ly Nguyệt lập tức quay đầu lại nhìn, mím chặt môi nhìn người đàn ông đứng dậy từ ghế giám đốc, cô đưa tài liệu cho anh: “Tài liệu ở đây.”
Cung Dạ Tiêu nhìn thấy sự dè dặt trên gương mặt cô, anh bẩm sinh đã có đôi mắt nhìn thấu mọi chuyện.
“Anh làm việc đi! Tôi về đây!” Trình Ly Nguyệt không muốn ở lại phòng làm việc của anh, trong lòng cô cứ có cảm giác không an tâm.
Cung Dạ Tiêu đưa tay nắm lấy cánh tay cô: “Em vội gì chứ?”
“Tôi... tôi trốn việc tới đây, tôi phải về thôi.” Trình Ly Nguyệt nói đại một lý do.
Cung Dạ Tiêu không hề tin cô! Làn môi mỏng khẽ mỉm cười: “Quan hệ của em với sếp cấp trên không phải rất tốt sao? Chút thời gian ít ỏi này lẽ nào không cho em được?”
Trình Ly Nguyệt có cảm giác chột dạ vì bị phát hiện nói dối, cô đành ngẩng đầu nhìn đôi mắt sâu thăm thẳm như đại dương của anh: “Rốt cuộc anh gọi tôi tới là muốn làm gì?”
Ánh sáng rực rỡ bên ngoài cửa sổ chiếu vào, tôn lên nét cao quý, quyến rũ của anh, cô vừa nhìn vào mắt anh liền lập tức bối rối né tránh gương mặt mê hoặc lòng người của anh, hàng lông mi dài khẽ run lên, cô cúi mặt, gương mặt ửng hồng.
Không dám nhìn anh.
Chết tiệt, sao cô lại nhát gan tới vậy.
Khóe miệng Cung Dạ Tiêu nở một nụ cười hàm xúc, xem ra trong văn phòng của anh, cô gái này càng trở lên đáng yêu hơn.
Nơi này của anh gây ra áp lực cho cô sao?
Nói xong, anh liền vươn tay, ôm mạnh lấy eo cô, đẩy cô xuống bàn làm việc ở phía sau, tay còn lại nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, trái tim Trình Ly Nguyệt lập tức lỗi nhịp, anh định làm gì vậy?
“Cung Dạ Tiêu, anh đừng làm bừa...” Trình Ly Nguyệt lập tức lên tiếng cảnh cáo, ánh mắt anh vô cùng nguy hiểm.
“Thế nào gọi là làm bừa? Em nói tôi nghe!” Anh cười hỏi, làn môi mỏng hôn lên môi hồng của cô, sau đó buông cô ra: “Thế này gọi là làm bừa ư?”
Giọng khàn mê hoặc lòng người.
Hai tai Trình Ly Nguyệt đỏ ửng, anh ta rõ ràng biết làm bừa là thế nào nhưng vẫn cứ trêu ghẹo cô.
Cung Dạ Tiêu đúng là muốn trêu ghẹo cô. Ở nhà, trên sofa, trên giường, những nơi đó anh đều đã hôn cô, trêu chọc cô, chỉ có chưa từng trêu ghẹo cô ở phòng làm việc của anh, vì thế, anh mới muốn lừa cô tới đây, thực hiện một lần.
“Cung Dạ Tiêu, anh là tên khốn.” Trình Ly Nguyệt mặc dù đang mắng Cung Dạ Tiêu nhưng giọng nói mềm mại run rẩy của cô giống với giọng điệu làm nũng hơn.
Cung Dạ Tiêu thấy vậy, vô cùng hưng phấn, làn môi mỏng mạnh mẽ hôn lên môi cô, hôn sâu kịch liệt.
Đại sảnh dưới lầu, Hoắc Yên Nhiên nho nhã bước vào, lần này cô không hẹn trước với lễ tân, cô cứ tự tin như vậy đi qua quầy lễ tân, sau đó bước vào thang máy.
Quầy lễ tân.
Mọi nhân viên lễ tân nhìn thấy cô đều không dám cản, càng không dám tới hỏi. Hiện giờ, khắp công ty ai không biết hai nhà Cung, Hoắc sắp sửa liên hôn? Vì vậy, Hoắc Yên Nhiên tới tập đoàn Cung Thị có thể nói là không ai dám cản.
Ai biết được có phải cô ta tới theo ý của Cung tổng hay không?
Hoắc Yên Nhiên rất hài lòng với đãi ngộ này, như thể cô đã trở thành thiếu phu nhân tương lai của nhà họ Cung và tới kiểm tra sản nghiệp dưới tên mình.
Đây là cảm giác được nhân viên cung kính tiếp đón.
Cô nhấn số tầng của Cung Dạ Tiêu, khoanh tay, miệng mỉm cười, nghĩ tới việc sắp gặp được Cung Dạ Tiêu, cô lại cảm thấy e thẹn.
Thang máy nhanh chóng mở ra, cô bước ra, duyên dáng bước vào phòng làm việc của Cung Dạ Tiêu.
Vừa hay lúc này Nhan Dương vào nhà vệ sinh, Hoắc Yên Nhiên cứ thế bước vào văn phòng như tới nơi không người, cho dù có những trợ lý khác qua lại nhưng cũng không ai dám ngăn cản cô.
Trình Ly Nguyệt không thể ngờ rằng, mình chẳng qua chỉ tới đưa tài liệu nhưng lại bị Cung Dạ Tiêu ấn xuống bàn làm việc ức hiếp mãi không thôi, lúc này toàn thân cô mềm nhũn như không xương, bị anh hôn tới mức chỉ có thể tựa sát vào lòng anh.
Vạt áo phía trước của cô có phần xộc xệch, cũng đã bung ra tới chiếc thứ ba, cô vừa bị anh hôn tới mức đầu óc quay cuồng, trong người dấy lên cảm xúc mới lạ, bị nụ hôn của anh khơi dậy, vừa phấn khích, vừa bối rối.
Đây vẫn còn là mình sao?
“Bé con, thích không?” Cung Dạ Tiêu ghé sát môi bên tai cô nói.
Lúc này đôi mắt Trình Ly Nguyệt được bao phủ bởi một lớp nước mắt, thật mất mặt, đâu có thể nói ra thích hay không?
Cung Dạ Tiêu cũng rất căng thẳng, vừa bứt rứt vừa khổ sở, chỉ muốn ngay lập tức biến chiếc bàn này thành chiến trường, dứt khoát ấn cô nằm xuống.
Anh hít thở mạnh một hơn, bế thẳng cô dậy, và đặt cô xuống thật.
“Đừng...” Trình Ly Nguyệt khẽ thốt lên.
Đúng lúc này, ngoài cửa có một giọng nói vui mừng vang lên: “Dạ Tiêu...”