Buổi sáng.
Trình Ly Nguyệt và luật sư cùng tới tòa án, hai luật sư đã chuẩn bị rất kĩ lưỡng, họ bảo Trình Ly Nguyệt cứ yên tâm, họ nhất định sẽ định tội danh cho Lục Hải.
Lục Hải cũng đã tới, có ba ngày trì hoãn, ông ta cung cấp được cho luật sư rất nhiều bằng chứng không có mặt tại hiện trường, ví dụ như năm đó ông ta ở nước ngoài, những thứ này đều được luật sư dùng làm bằng chứng, cố gắng phản bác.
Trình Ly Nguyệt nhìn chằm chặp Lục Hải, mối thù giết cha không đội trời chung, còn Lục Hải hai mắt vẫn tỏ thái độ khinh miệt, thậm chí còn thể hiện thái độ ngạo mạn của một người quyền cao chức trọng, dường như muốn dùng thái độ của mình để nói với Trình Ly Nguyệt, ông ta tuyệt đối sẽ không thua.
Trình Ly Nguyệt nghiến chặt răng, cố gắng nín nhịn, cô nghĩ, sự trừng phạt tốt nhất dành cho Lục Hải là để ông ta sống nốt phần đời còn lại ở trong tù.
Lúc này, bên ngoài đại sảnh, cánh cửa lại mở ra, có người bước vào, Trình Ly Nguyệt ngỡ tưởng là Cung Dạ Tiêu, ánh mắt cô liền nhìn ra nhưng phát hiện đó không phải là Cung Dạ Tiêu mà là Lục Tuấn Hiên.
Anh ta mặc comple màu đen bước vào, ngồi ở vị trí xem xét xử, ánh mắt phức tạp nhìn Trình Ly Nguyệt, trong ánh mắt có khích lệ và thương cảm. Trình Ly Nguyệt nhanh chóng thu lại ánh mắt, cô không muốn cảm kích anh ta.
Lục Hải giận dữ, ông ta thực sự không ngờ, mình đi tới bước đường này hoàn toàn là do đứa cháu này giở trò sau lưng. Ông ta nghĩ, việc năm xưa cũng là do anh ta nói cho Trình Ly Nguyệt biết, để cô ta tới đối phó với ông, đứa cháu này khiến ông ta hận thấu xương.
Lục Tuấn Hiên xuất hiện ở đây, mọi người đều có suy đoán là tới giúp Lục Hải, ai ngờ anh ta tới vì Trình Ly Nguyệt.
Trên tòa, luật sư hai bên đang tranh luận, không khí vô cùng kịch tính, không phân thắng bại. Lục Hải cũng bỏ ra rất nhiều tiền để mời luật sư cao cấp, có kinh nghiệm biện hộ phong phú, tranh cãi vẫn chưa thể chấm dứt.
Lục Tuấn Hiên thấy chú mình vẫn có cách phản kích, anh thầm hi vọng bên Trình Ly Nguyệt có thể đưa ra bằng chứng có hiệu lực hơn.
Trong tay Trình Ly Nguyệt quả thực có một bằng chứng rất có sức nặng nhưng luật sư yêu cầu cô không nên đưa ra ngay, vì cách của luật sư là, khi đối phương cùng đường họ mới ra đòn cuối cùng này, khiến đối phương trở tay không kịp, và trong quá trình tranh luận, luật sư bên Trình Ly Nguyệt đều đang giăng bẫy.
Luật sư của đối phương xuất trình toàn bộ những chứng cứ mà Lục Hải giao cho anh ta. Luật sư bên Trình Ly Nguyệt thì vẫn bình tĩnh ứng phó. Sau khi họ đưa ra bằng chứng cuối cùng anh ta mới dần dần phản kích.
“Lục tiên sinh, luật sư của ngài đã nói rằng, năm đó ngài đang ở nước ngoài, rất tốt, tôi tin rằng khi đó ngài đang ở nước ngoài.”
“Có điều ngài quên mất rằng, hiện nay thông tin phát triển, thông tin lên máy bay năm năm về trước vẫn tồn tại, chúng tôi có bằng chứng chứng minh ngài dùng một cái tên khác ở nước ngoài, một cuốn hộ chiếu khác cho thấy bảy tiếng sau khi Lục Hữu Vi tiên sinh gặp tai nạn, ngài ở trong nước.”
Lục Hải sắc mặt kinh hãi, ông ta lạnh lùng nói: “Không thể nào.”
“Điểm này chúng tôi có thể giao bằng chứng. Đây là thông tin ngài đăng ký ở tập đoàn Lục Thị, ngài không thể không biết.” Nói xong, anh liền bảo luật sư trợ lý đưa ra thông tin thân phận và hộ chiếu khác của Lục Hải.
Lục Hải trợn tròn mắt, căm hận nhìn Lục Tuấn Hiên ngồi trên ghế xem xét xử, thông tin nội bộ của tập đoàn Lục Thị chỉ có Lục Tuấn Hiên có quyền xem xét, vì thế tài liệu thân phận của ông ta chắc chắn là do chính đứa cháu của mình cung cấp.
Lục Tuấn Hiên khẽ mỉm cười, thái độ như đang xem kịch, đối với người chú chèn ép anh ta suốt mấy năm, anh không hề nể tình, rất muốn xem thảm cảnh cuối cùng của ông ta.
“Chứng cứ có hiệu lực.” Chủ tòa tuyên bố.
“Vì thế, Lục Hải tiên sinh, ngài đã về nước một tiếng trước khi Trình Hữu Vi tiên sinh qua đời. Hơn nữa còn ở lại tới sáng sớm ngày hôm sau, vì sao ngài lại quay về?”
“Tôi... tôi về xử lý việc cá nhân, lẽ nào cũng không được sao?” Lục Hải giọng nói không được trôi chảy.
“Đương nhiên là được, nhưng Vương Hào nói ngài đã gặp mặt anh ta, trước khi anh ta đi, ngài còn cùng anh ta uống rượu.”
“Không có việc này, người thân phận như tôi sao có thể uống rượu với loại người như anh ta được?”
“Rất không may là hai người tới khách sạn cao cấp, thông tin khách hàng được bảo mật, nhưng nếu như phía cảnh sát ra mặt, chúng tôi cũng có thể lấy được, vì thế rất tiếc chúng tôi đã lấy được cuộn băng ghi hình này, có cần mở ra trước tòa không?”
Lục Hải mặc biến sắc: “Anh...”
Ông ta phát hiện, luật sư Cung Dạ Tiêu mời quả nhiên vô cùng lợi hại, biết sử dụng mưu kế giăng bẫy, ông ta nghiến răng: “Tôi uống rượu với anh ta thì có thể chứng minh điều gì chứ?”
“Uống rượu không thể chứng minh điều gì, nhưng nói chuyện thì sao? Các người đã nói về quá trình các người mưu sát Trình Hữu Vi tiên sinh, mặc dù tiếng không rõ lắm nhưng cũng may kĩ thuật phát triển, chúng tôi đã mời chuyên viên lấy đoạn ghi âm cuộc trò chuyện của các người, có cần tôi mở lên không?”
Sắc mặt Lục Hải sa sầm, tới luật sư của ông ta cũng lắc đầu, rõ ràng thất bại đã định, không thể nghịch chuyển.
Trình Ly Nguyệt hai mắt ngấn lệ, cha của cô đã bị người ta hại chết như vậy.
Tiếp theo đó, luật sư trình bằng chứng, Lục Hải gục xuống chỗ ngồi, trán vã mồ hôi hột, gương mặt tái nhợt.
Chủ tòa sắc mặt nghiêm túc: “Bây giờ tòa tuyên đố, giam giữ Lục Hải, đợi tòa nghiên cứu tính chất vụ án xong sẽ định tội, đồng phạm Hồ Cường, Vương Hào cũng cần giam giữ.”
Khi tiếng búa đập xuống, Trình Ly Nguyệt mới yên tâm, nước mắt tuôn rơi, luật sư bên cạnh cũng khuyên cô đôi lời, cô ngẩng đầu lên nhìn chằm chặp Lục Hải, Lục Hải thái độ không biết hối cải nhìn cô, ánh mắt oán hận.
Trên ghế theo dõi xét xử, Lục Tuấn Hiên bước xuống, khi Lục Hải bị giam giữ, anh ta nheo mắt nói: “Chú, chú yên tâm! Tập đoàn Lục Thị cháu sẽ quản lý rất tốt.”
“Lục Tuấn Hiên, mày đừng đắc ý quá sớm, mày cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp gì đâu.” Nói xong Lục Hải liền quay sang nói với Trình Ly Nguyệt: “Tôi giết ba cô là sự thật, nhưng cổ phần của ba cô thì bị hắn ta cướp đoạt, cô đối phó với tôi cũng nên nghĩ xem khi nào thì lấy lại cổ phần của ba cô, để ông ta chết được nhắm mắt.”
Câu nói cuối cùng của Lục Hải cũng không quên kéo Lục Tuấn Hiên vào cuộc.
Sắc mặt Lục Tuấn hiên lập tức sa sầm giận dữ, đồng thời cũng lo lắng nhìn Trình Ly Nguyệt an ủi: “Ly Nguyệt, em yên tâm, việc này tôi sẽ bồi thường cho em.”
Tâm trạng của Trình Ly Nguyệt khá kích động, khi cô đứng dậy đầu óc bỗng quay cuồng, Lục Tuấn Hiên đứng gần cô lập tức giơ tay ra đỡ theo bản năng, khi tay anh sắp sửa đỡ được cô, ngoài cửa có một giọng nam lạnh lùng quát: “Không được chạm vào người của tôi.”
Tay của Lục Tuấn Hiên cứng đờ trên không, Trình Ly Nguyệt ngẩng đầu thấy Cung Dạ Tiêu đang vững vàng bước tới, cô vui mừng, anh cuối cùng vẫn tới.
Lục Tuấn Hiên tẽn tò thu tay lại, nói với Cung Dạ Tiêu: “Cung tiên sinh, Ly Nguyệt thắng kiện rồi, cám ơn anh đã giúp đỡ cô ấy.”
“Đây mới chỉ là vụ kiện đầu tiên của cô ấy thôi, cô ấy còn một vụ kiện nữa, khi đó bị cáo sẽ là anh.”