Cũng may Cung Muội có năng khiếu ngôn ngữ, hơn nữa ở bộ ngoại giao cô cũng có nhiều bạn, hai thứ tiếng còn lại có hai đồng nghiệp giúp đỡ cô, đầu giờ chiều, tài liệu được cô giao tới bàn làm việc của Nhậm San San, Nhậm San San mặt hơi biến sắc.
“Bộ trưởng Nhậm, tài liệu cô cần đã được dịch xong, cho hỏi cô còn yêu cầu gì không?”
“Cung Muội Muội, đây đều lại tự cô dịch chứ?”
“Bộ trưởng Nhậm, tôi đã nghe nói rồi, nơi này đồng thời có thể dịch tám thứ tiếng chỉ có mình cô, vì thế, trợ lý như tôi có thể đồng thời dịch sáu thứ tiếng đã là không tồi rồi.” Cung Muội Muội lên tiếng.
Nhậm San San cười nhạt nói: “Cô cho rằng như vậy đã là xuất sắc sao? Cô vẫn còn nhiều điều phải học hỏi lắm, cuộc họp hôm nay cô hãy cùng tôi tham gia.”
Cung Muội Muội nhìn nụ cười giả tạo của cô lập tức cảm thấy không ổn, nhưng Nhậm San San muốn gây khó dễ thế nào với cô thì cô không nghĩ ra, đành phải đáp một tiếng: “Tôi sẽ tới.”
Nhậm San San nhìn theo bóng cô, cười nhạt một tiếng, muốn đấu với tôi, cô vẫn còn non lắm, hãy xem hôm nay cô bẽ mặt thế nào.
Hai giờ chiều, Nhậm San San dẫn Cung Muội Muội vào một phòng họp, khi Cung Muội Muội nhìn thấy những người tham gia cuộc họp lập tức giật mình, trời ơi! Toàn là lãnh đạo cao cấp.
Nhậm San San gọi cô tới đây làm gì? Cô chỉ là một trợ lý nhỏ, để cô tham gia cuộc họp quan trọng thế này làm gì?
Nhậm San San không giới thiệu gì, trực tiếp để Cung Muội Muội ngồi xuống ghế hàng sau cô ta, tiếp theo đó cuộc họp bắt đầu, nội dung cuộc họp đều là những báo cáo quan trọng. Họp xong, lãnh đạo cấp trên của Nhậm San San liền gọi cô ta lại nói: “San San, tôi có một tài liệu cần dịch, cô hãy bảo nhân viên của mình mai dịch ra cho tôi, tôi cần tổ chức một buổi diễn thuyết quan trọng.”
Nhậm San San lập tức chỉ vào Cung Muội Muội giới thiệu: “Giới thiệu với ngài, nhân viên phiên dịch đứng cạnh tôi đây thông thạo sáu ngoại ngữ, là trợ thủ đắc lực của tôi, cô ấy phiên dịch xin ngài cứ yên tâm.”
“Ồ! Xuất sắc vậy sao! Được, vậy giao cho cô, trước mười giờ sáng mai giao lại cho tôi!”
Cung Muội Muội không ngờ Nhậm San San lại đẩy cô ra, cô lập tức cung kính nhận lấy: “Vâng thưa chủ tịch, ngài yên tâm, tôi sẽ giao nộp tài liệu đúng giờ.”
“Muội Muội, hãy dịch thật tốt, mai tôi sẽ không có mặt ở văn phòng, nhiệm vụ này giao cho cô.” Nhậm San San mỉm cười vỗ vai cô.
Cung Muội Muội lập tức cảm thấy bất an, Nhậm San San có ý gì vậy? Sao lại khen ngợi cô?
Sau khi chủ tịch đi khỏi, sắc mặt Nhậm San San trở lên phức tạp: “Hoàn thành thật tốt công việc này, chủ tịch của chúng ta là người rất kén chọn, cô dám làm sai một câu thì đừng nói tới mất việc, cô còn sẽ trở thành trò cười của cả bộ ngoại giao.”
“Đây là lí do cô cố tình kéo tôi vào cuộc họp này.” Cung Muội Muội liếc nhìn cô ta.
Nhậm San San cười nhạt một tiếng: “Vậy thì đã sao? Chẳng phải là tôi rất trọng dụng cô đó sao? Trước mười giờ ngày mai nhớ dịch cho xong.”
Cung Muội Muội mang tài liệu về phòng làm việc, một lát sau cô đi vào nhà vệ sinh, lúc này Nhậm San San vào phòng làm việc của cô, nhìn tài liệu đặt trên bàn liền rút một tờ mang đi.
Hành động này của cô ta không bị ai phát hiện.
Nhậm San San cười nhạt, thiếu một tờ, xem cô dịch hoàn chỉnh thế nào, mai cô nhất định sẽ trở thành trò cười.
Trước khi Cung Muội Muội tan làm, liền cất tài liệu vào trong túi tài liệu mang về kí túc xá làm việc, khi ăn cơm ở căng tin, điện thoại của Cung Muội Muội đổ chuông, nhìn tên trên màn hình, khóe miệng cô lập tức mỉm cười hạnh phúc.
“Alo! Anh không bận sao?” Cung Muội Muội hỏi đầu dây bên kia.
“Hết bận rồi.” Giọng nói dịu dàng của Dạ Lương Thành vọng tới.
“Nhưng tối nay em sẽ bận rồi.”
“Sao vậy?”
“Hôm nay em được một vị lãnh đạo trọng dụng, bảo em phiên dịch một tài liệu quan trọng, em phải tăng ca để hoàn thành.” Cung Muội Muội than thở.
Dạ Lương Thành ở đầu dây bên kia rất thương cô: “Đừng thức quá khuya, nếu không xong thì sáng mai dậy sớm hoàn thành nốt.”
“Không được, không làm xong em sẽ không ngủ được.”
“Có khó khăn gì không?”
“Em xem qua rồi, không có gì khó khăn, chỉ có điều em không dám sơ suất! Em phải hoàn thành thật tốt, có chút áp lực.” Cung Muội Muội cười nói.
Dạ Lương Thành động viên: “Cố lên, hãy tin vào chính mình.”
“Vâng, em sẽ hoàn thành tốt công việc.” Nói xong, Cung Muội Muội khẽ nói nói với đầu dây bên kia: “Nhưng em nhớ anh thì phải làm sao?”
“Anh cũng nhớ em.” Dạ Lương Thành khẽ trả lời.
“Vậy chúng ta chỉ có thể đợi tới tết mới có thể gặp mặt.”
“Còn hai tháng nữa là tới tết rồi, sẽ nhanh thôi.” Dạ Lương Thành an ủi một tiếng.
“Vâng, em rất mong đợi ngày gặp mặt!” Cung Muội Muội mỉm cười, sau đó nói với anh: “Không nói chuyện nữa, em làm việc đây.”
“Ừ! Nhớ đi ngủ sớm nhé!” Dạ Lương Thành dặn dò một câu.
Cung Muội Muội cất điện thoại đi sau đó đi thẳng về kí túc xá, lấy tài liệu hôm nay ra bắt đầu nghiêm túc phiên dịch, khi dịch tới một chỗ, cô cầm tài liệu lên bất giác nhíu mày, chỗ này sao dịch không liền mạch?
Sau khi đối chiếu trước sau, Cung Muội Muội phát hiện ra quả nhiên không liền mạch, lẽ nào vị lãnh đạo đó đưa thiếu trang cho cô?
Lúc này Cung Muội Muội đi đâu tìm lãnh đạo đó? Hơn nữa đã hơn mười giờ rồi.
Cung Muội Muội rất lo lắng nhưng vẫn tiếp tục dịch, sau khi dịch xong phần sau, thời gian đã là mười một giờ, cô lại đối chiếu ba bốn lượt, cuối cùng vẫn cảm thấy thiếu mất một trang, cô nghĩ sáng mai phải tới tìm vị lãnh đạo kia.
Tám giờ sáng ngày hôm sau, Cung Muội Muội vội tới phòng làm việc, vừa tới cửa Nhậm San San liền gọi cô lại: “Cung Muội Muội, cô hãy giao tài liệu này tới văn phòng làm việc bên cạnh đi.”
“Bộ trưởng Nhậm, hiện giờ tôi có việc gấp, có thể đợi một lát không?”
“Tôi cũng rất gấp, mau lên đi.” Nhậm San San sa sầm mặt.
Cung Muội Muội cắn môi, cầm lấy tài liệu của cô ta đưa tới văn phòng làm việc bên cạnh. Lúc này Nhậm San San nhìn thấy tài liệu để trên bàn của cô, nói với Lưu Diễm: “Tiểu Diễm, mang tài liệu này tới văn phòng của chủ tịch, mười giờ ông ấy cần dùng tớí.
“Vâng.” Lưu Diễm tưởng rằng Cung Muội Muội đã dịch xong, lập tức mang tài liệu vào phòng của chủ tịch ở tòa nhà bên cạnh, đi về cần mười mấy phút.
Cung Muội Muội đưa tài liệu về xong, nhìn mặt bàn trống trơn lập tức sửng sốt, cũng không thấy trên vị trí của Lưu Diễm, cô vội vàng vào phòng của Nhậm San San: “Bộ trưởng Nhậm, tài liệu trên bàn của tôi đâu?”
“Sao vậy?” Nhậm San San ngẩng đầu lên hỏi.
“Tôi... tôi cần kiểm tra một lượt.” Cung Muội Muội nói dối.
“Tôi đã bảo Lưu Diễm đưa tới phòng của chủ tịch rồi, ông ấy muốn xem trước tài liệu.”
“A!” Gương mặt Cung Muội Muội tái nhợt, vậy đoạn không liền mạch phải làm sao?