Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 328: Chương 328




Dạ Lương Thành không khỏi đi đến cửa phòng gõ nhẹ: “Muội Muội...”

Trong phòng tắm không có động tĩnh gì, sự lo lắng của Dạ Lương Thành sắp tràn ra ngoài, hắn tiếp tục gọi to: “Cung Muội Muội.”

Vậy mà bên trong vẫn không có động tĩnh như cũ, Dạ Lương Thành cũng không để tâm tới cái gì nữa, đẩy cửa ra liền đi vào.

Mà đúng lúc này, trong bồn tắm lớn, cô gái vừa nằm trong làn nước thư giãn toàn thân, bỗng nhiên bật dậy. Mắt của cô bị nước che phủ, Cung Muội Muội nhắm mắt lại, bởi vì cô không thích nước rơi vào trong mắt.

Mà người đàn ông đứng bên cạnh bồn tắm, trợn tròn mắt ngạc nhiên. Người phụ nữ này vừa rồi không nghe thấy hắn gõ cửa, là vì cô nằm trong nước sao?

Cung Muội Muội lau mắt một cái, chợt nhìn thấy bên cạnh có người, cô bị hù dọa vội vàng nghiêng đầu sang, ôm ngực rồi cả người chìm vào trong làn nước ấm.

Dạ Lương Thành vào lúc nào vậy?

Khuôn mặt và cả người Cung Muội Muội đều đỏ bừng, đôi mắt to long lanh ánh nước của cô nhìn chằm chằm hắn: “Anh...”

Vẻ mặt Dạ Lương Thành có chút lúng túng, hắn chỉ có đành thấp giọng giải thích: “Anh tưởng em xảy ra chuyện, vừa rồi anh gõ cửa, em không nghe thấy... cho nên anh liền đi vào.”

Cung Muội Muội xấu hổ gần chết, vừa rồi lúc cô bật dậy hắn đã nhìn thấy rồi? Xong đời rồi, bị hắn nhìn thấy hết rồi.

“Không được nhìn em nữa.” Cung Muội Muội cắn môi, có chút tức giận nói.

Lúc này Dạ Lương Thành mới quay người, cất bước đi ra ngoài. Hắn đi rồi, Cung Muội Muội vẫn còn chưa hoàn hồn lại. Có điều trong đầu lại đang nghĩ đến một chuyện khác, cô nghĩ, cơ thể của cô, hắn có thích hay không?

Phải biết rằng, cơ thể của người phương Đông nhỏ nhắn yểu điệu, so với sự quyến rũ của người phương Tây, gần như rất khác biệt. Công chúa Sara chính là điển hình cho người phụ nữ phương Tây xinh đẹp.

Lúc Dạ Lương Thành đi ra ngoài, hô hấp hỗn loạn, đến vầng trán cũng lấm tấm mồ hôi.

Đáng chết, cảnh tượng hắn vừa nhìn thấy không thể xóa khỏi tâm trí.

Một lúc sau, Cung Muội Muội lấy khăn bông quấn lấy mái tóc, khoác trên người một chiếc áo tắm rồi ra ngoài. Cô cũng cảm thấy xấu hổ vô cùng.

Ánh mắt nóng bỏng của Dạ Lương Thành vẫn dán chặt vào cô. Nhìn khuôn mặt hồng hào của cô, hắn đi qua, bàn tay to áp lên trán cô, sờ một lúc, cảm thấy cô không phát sốt hắn mới thu tay lại.

“Anh muốn đi tắm à?” Cung Muội Muội hỏi hắn.

“Ừm!” Dạ Lương Thành đáp một tiếng, hắn vừa mới ra mồ hôi, đương nhiên phải đi tắm.

“Vậy em đi sấy tóc, anh đi tắm đi!” Cung Muội Muội cầm máy sấy tóc đến một góc sô pha.

“Cần anh giúp em không?” Dạ Lương Thành bỗng nhiên khẽ hỏi.

Cung Muội Muội không phản đối, cô gật đầu cười nói: “Được ạ!”

Dạ Lương Thần đi qua, ngồi bên cạnh cô, mái tóc dài màu hạt dẻ của cô xõa tung ra. Dạ Lương Thanh cầm máy sấy tóc bắt đầu sấy tóc cho cô.

Sau hai mươi phút, mái tóc của Cung Muội Muội đã được sấy khô. Mái tóc dài buông lơi sau gáy, khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo của cô trắng mịn như bạch ngọc dưới ánh đèn. Dạ Lương Thành cảm thấy sự ham muốn đang dâng trào trong lồng ngực.

Ngón tay trắng nõn của Cung Muội Muội đang vén những lọn tóc trước ngực ra phía sau, để lộ ra vành tai xinh xắn, cảnh tượng này, gần như khiến người đàn ông trước mắt phát điên lên.

Hắn bỗng nhiên duỗi bàn tay to lớn ra, nắm lấy chiếc cằm xinh xắn của cô, tìm kiếm bờ môi cô, lập tức hôn lên bờ môi ấy.

Xúc cảm mềm mại khiến lồng ngực hắn như bị đụng mạnh một cái, vừa chạm vào môi cô, hắn liền muốn nhiều hơn.

Cung Muội Muội bị hôn đến nỗi có chút choáng váng, tâm trí trở nên trống rỗng, quay cuồng, nhất thời không biết phải làm cái gì.

Tóm lại, Dạ Lương Thành của đêm nay khiến cô thấy hơi sợ.

Cô hơi hé mắt ra, liền chạm phải ánh mắt nóng bỏng của người đàn ông, giống như muốn nuốt chửng cô vậy.

Cuối cùng, lý trí của Dạ Lương Thành đã kéo hắn quay lại, kề trán vào trán cô, còn cơ thể Cung Muội Muội mềm nhũn dựa vào lòng hắn.

Mà lúc này, Dạ Lương Thành đẩy mạnh cô ra, còn hắn quay người rảo bước vào trong phòng tắm. Hắn biết, tối nay hắn cần tắm nước lạnh chứ không phải nước ấm.

Mặc dù dòng nước lạnh lẽo dội xuống đầu, hắn vẫn cảm thấy sự nóng bức quẩn quanh cơ thể không đi, trong đầu chỉ toàn là đôi môi mềm mại, hơi thở ngọt ngào của cô.

Cung Muội Muội lúc này đang vùi ở trên sô pha, đầu óc trở nên tỉnh táo, cô mới phát hiện, cô lại quên không hỏi hắn bữa tối nay thế nào? Hắn ăn có vui vẻ không?

Hắn và công chúa Sara đã ăn gì, nói gì?

Còn nữa, quần áo của cô ướt hết rồi, cô làm sao quay về ngủ đây? Hay là tối nay, cô phải ngủ ở chỗ của anh.

Rất nhiều ý nghĩ nổi lên trong đầu, Cung Muội Muội có chút khổ não chu môi.

Nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm, cô còn bất chợt tưởng tượng cơ thể của Dạ Lương Thành một chút. Dựa vào cái gì mà anh nhìn người cô, mà cô lại không được nhìn người anh?

Dường như có chút bất công!

Một lúc sau, chỉ thấy Dạ Lương Thành khoác một chiếc áo tắm đi ra. Người đàn ông vừa tắm xong, toát ra hơi thở sạch sẽ trong lành, đồng thời, còn tỏa ra mùi hoóc môn nam tính độc nhất.

Cung Muội Muội đã ngửi thấy, trong lành dễ ngửi. Cô ngẩng đầu lên có chút ngượng ngùng nhìn người đàn ông đang bước ra ngoài: “Bữa ăn tối nay ngon miệng không?”

Dạ Lương Thành liếc cô một cái: “Em chạy đến đây chính là để nghe ngóng chuyện này?”

“Đâu có! Em vẫn còn muốn hỏi xem, anh và công chúa Sara nói chuyện có vui không?”

“Chỉ nói chuyện công việc, chẳng có gì vui hay không vui cả.” Dạ Lương Thành đáp một tiếng, nhưng ánh mắt hắn lướt qua một vẻ phức tạp, hắn có chút chuyện giấu cô.

Thực ra, bữa ăn tối nay, công chúa tỏ ra rất nhiệt tình với hắn, còn mang vẻ mờ ám của quan hệ nam nữ.

“Anh không cần lừa em.” Dạ Lương Thành biết, dù công chúa Sara có ý, hắn cũng sẽ vô tình, vì trong lòng hắn, từ trước đến giờ chỉ có cô nhóc này thôi.

Cung Muội Muội liền tin hắn, cô đứng dậy, sau đó, hỏi hắn: “Tối nay em ngủ ở đâu?”

“Em muốn ngủ ở đâu?”

“Em muốn ngủ trên giường anh.” Cung Muội Muội có chút ngang ngược nói.

“Vậy em đi ngủ đi!”

“Vậy anh thì sao?”

“Anh ngủ ở phòng khách.”

Cung Muội Muội phồng má, có chút xấu xa hỏi: “Vậy nhỡ đâu nửa đêm em lạnh thì sao!”

“Bật máy sưởi lên.”

“Nhỡ đâu em gặp ác mộng thì sao?” Cung Muội Muội cảm thấy mình đang muốn ăn mắng.

Ánh mắt thâm thúy của Dạ Lương Thành nhìn cô chằm chằm, khẽ hừ một tiếng: “Em nói thẳng rằng em muốn ngủ với anh là được rồi, không phải anh không đồng ý.”

Lần này, Cung Muội Muội câm nín rồi, cô có tỏ ý như vậy sao?

“Bỏ đi, anh vẫn cứ ngủ ở phòng khách đi!” Đáy mắt Cung Muội Muội hiện lên ý cười ranh mãnh, cô chính là muốn trêu hắn.

Dạ Lương Thành sầm mặt: “Trêu anh em có biết hậu quả không?”

Cung Muội Muội lập tức bị dọa cho biến sắc. Cô không dám trêu chọc hắn nữa, vội vàng chạy vào trong phòng hắn: “Em đi ngủ đây! Mai gặp.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.