Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 330: Chương 330




Trước đây, Cung Lão gia đã thất vọng với đứa con trai này rồi. Bây giờ, nhìn thấy bọn họ sinh ra được một đứa cháu xuất sắc, giờ đây lại có thêm một đứa chắt ưu tú nữa nên trong lòng ông không còn một lời oán thán nào, chỉ còn mỗi niềm vui an hưởng tuổi già nữa thôi.

Ăn cơm tối xong, vợ chồng Cung Thánh Dương đưa thằng nhóc quay về biệt thự, mà xe của Cung Dạ Tiêu và Trình Ly Nguyệt lại lái về phía chung cư.

Dọc đường lái về phía chung cư, chân ga dưới chân Cung Dạ Tiêu bị dẫm rất sâu. Trình Ly Nguyệt cảm thấy hắn giống như đang rất vội vàng, nên liền nhắc nhở một tiếng: “Anh đừng lái nhanh như thế, lái chậm một chút.”

Cung Dạ Tiêu nghe thấy lời cô nói thì lập tức thả lỏng chân ga, ánh mắt thâm thúy đặt lên gương mặt cô, bên trong đó là tâm trạng mà Trình Ly Nguyệt vừa nhìn một cái là hiểu. Cô lập tức hiểu ra hắn đang vội vàng vì chuyện gì.

“Anh... Anh có thể đừng nghĩ đến cái này nữa được không, anh tập trung lái xe đi.” Trình Ly Nguyệt buồn bực khẽ gọi.

Cung Dạ Tiêu không khỏi buồn cười, hắn thấp giọng khàn khàn nói: “Anh đang tranh thủ thời gian, một đêm không đủ dài.”

Tuy rằng nói đùa như thế, nhưng mà tốc độ lái xe của người đàn ông vẫn rất ổn định, về đến chung cư, thì cũng đã gần chín rưỡi rồi.

Xuống xe, tay của Trình Ly Nguyệt liền bị chồng cô nắm lấy, lòng bàn tay của hắn rất nóng, nóng đến mức khiến cho cô lòng dạ rối bời.

Vừa vào đến cửa phòng, ngón tay hắn đè xuống, một tiếng keng vang lên. Hắn kéo cô vào phía trong, cửa đóng lại bịch một tiếng, cơ thể của Trình Ly Nguyệt lập tức bị người đàn ông kéo xuống sô pha. Hắn ôm lấy người phụ nữ còn chưa chuẩn bị tốt là cô, trực tiếp bế cô vào phòng ngủ.

Trình Ly Nguyệt thở ra một hơi, cô bị hắn đặt xuống mép giường, nụ hôn nóng như lửa của hắn vội vàng rơi xuống.

Hắn hôn lên bờ môi mỏng xinh đẹp của cô, càng lúc càng sâu.

Nếu như là trước đây thì Trình Ly Nguyệt sẽ cự tuyệt hắn theo bản năng, đẩy hắn ra. Nhưng mà đếm nay cô muốn thử xem thế nào, ngày mai là cô phải đi rồi, cho nên hình như không cần quá quan tâm đến cái này nữa.

Đặc biệt là, cảnh cả nhà cùng nhau ngồi ăn cơm tối nay khiến cho cô cảm thấy cô và hắn thực sự rất giống một đôi vợ chồng, sẽ không còn có chuyện gì có thể ngăn cản bọn họ nữa. Bây giờ, thứ duy nhất còn cản trở bọn họ chính là trái tim vẫn còn sợ hãi hôn nhân của cô.

Trình Ly Nguyệt không kiềm chế được mà vòng hai tay ôm lấy cổ người đàn ông, cố gắng đón lấy nụ hôn của hắn.

Hôn gần hai phút thì Cung Dạ Tiêu mới buông cô ra, hơi thở nóng rực của hắn phả lên người cô, hắn dụi vào trán cô rồi hỏi: “Em chuẩn bị sẵn sàng chưa?”

Trình Ly Nguyệt hít sâu một hơi, cô thử dùng môi để thăm dò, cô nhẹ nhàng hôn lên cằm hắn, trong ánh mắt thâm thúy của Cung Dạ Tiêu lộ ra một mảng đen tối, hắn biết là cô đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.

Hắn cúi đầu xuống, hơi nóng như lửa phun ra ngoài, khiến cho Trình Ly Nguyệt giật mình trong lòng, nóng đến nỗi cả gương mặt đều đỏ cả lên. Đôi tay nhỏ của cô bị hắn nhấn một cái, nhấn vào một nơi nào đó.

Nhất thời, lòng bàn tây của cô toát ra mồ hôi lấm tấm.

“Ly Nguyệt, yên tâm giao cho anh đi.” Giọng nói của người đàn ông trầm xuống, vừa gợi cảm lại mê người, tràn đầy sự dịu dàng và mong đợi.

Cái miệng nhỏ nhắn của cô khẽ mấp máy, vừa định nói gì đó thì nụ hôn của người đàn ông lại thẳng thừng rơi xuống, bá đạo nuốt lấy toàn bộ lời nói của cô vào miệng, không để cho cô nói. Cho dù là bằng lòng hay không thì đêm nay cô cũng mất hết quyền chống cự rồi.

Mọi tâm tình ở dưới đáy lòng của Trình Ly Nguyệt hiện lên, cô hít lấy hơi thở của người đàn ông, cảm nhận nhiệt độ cơ thể dọa người của hắn. Cơ thể cô không nhịn được mà động tình.

Chỉ là, hai người cùng nhìn nhau thế này khiến cho cô vô cùng xấu hổ, cô chỉ muốn chui vào trong chăn ngay lập tức.

Nhưng mà, trên gương mặt anh tuấn của người đàn ông phủ một lớp mồ hôi nóng, ánh mắt mê người, bên trong đôi mắt đó hiện lên sự động tình mãnh liệt. Đàn ông thế này chính là loại cám dỗ chí mạnh đối với phụ nữ.

Trình Ly Nguyệt vừa chạm vào ánh mắt của hắn thì cả cơ thể cô lại suýt say đắm đến mức trầm luân.

“Cung Dạ Tiêu, em không muốn mang thai.” Trình Ly Nguyệt lập tức xác định rõ chuyện này.

“Em không biết à? Đêm nay em sẽ không thể mang thai được.”

“Vì sao?” Trình Ly Nguyệt đúng là không hiểu! Cô hoàn toàn không có một chút hiểu biết gì về phương diện sống này thì làm sao mà hiểu được chứ?

“Bởi vì dựa theo khoa học.” Lúc này thì làm sao mà Cung Dạ Tiêu còn có thời gian để giải thích nhiều với cô thế chứ? Hắn lập tức bận rộn trên cơ thể cô.

Tuy người đàn ông đã cố gắng khắc chế hết mức, ngấm ngầm chịu đựng, khiến cho cô được hưởng thụ sự thoải mái, nhưng mà, trận hoan ái này vẫn tốn gần hai tiếng đồng hồ...

Lần này thì Trình Ly Nguyệt rốt cuộc cũng cảm nhận được niềm vui trên phương diện này, cho dù như thế thì cô vẫn sợ hãi sự mãnh liệt điên cuồng của người đàn ông này y như cũ. Mặc dù khúc dạo đầu rất dịu dàng, nhưng mà, sau đó thì người đàn ông này đột nhiên đổi tính.

Cô rất cố gắng để bắt kịp tiết tấu của hắn, nhưng vẫn mệt đến kinh khủng.

Thế nhưng, cô cuối cùng cũng biết được cách miêu tả loại thể nghiệm cực hạn này. Cuối cùng đến động đậy cô cũng không muốn, đến đi tắm cũng được hắn đặt vào trong bồn.

Lần này, cuối cùng Cung Dạ Tiêu cũng được thỏa mãn như mong muốn, mặc dù tinh lực của hắn vẫn còn có thể làm thêm hai tiếng nữa. Nhưng mà, vì không muốn khiến cô mệt đến chết nên hắn chỉ có thể kiềm chế mà thôi.

Chỉ là, điều khiến hắn có chút bực bội chính là, hắn có thể duy trì chuyện này liên tục trong một tuần. Nhưng ngày mai người phụ nữ này đã vội vã rời đi rồi, đây không phải là cố ý bỏ đói hắn sao?

“Hay là, lần này để con trai đi cùng bố mẹ đi!” Cung Dạ Tiêu muốn thương lượng với cô, để cô ở lại trong nước.

“Không, em muốn đi cùng con.” Mặc dù Trình Ly Nguyệt cũng muốn ở lại, nhưng mà thời gian ở bên con không dài, cô nhất định phải nắm thật chắc, năm sau cô lại phải đi làm rồi.

Cung Dạ Tiêu có chút bất lực, hắn rõ ràng vẫn còn đang tắm mà lại phải khom mình trước Trình Ly Nguyệt. Trình Ly Nguyệt vội vàng quay mặt đi, không thèm để ý đến hắn.

Nước X.

Mới sáng sớm mà Cung Muội Muội đã vội vàng rời khỏi khách sạn của Dạ Lương Thành. Sau khi về thay quần áo xong, cô cầm lấy bản lịch trình khá là dày đặc hôm nay của công chúa Sara rồi mặc đồ lên người. Cô bận rộn mãi đến tận 6 giờ chiều, thường thì công chúa Sara sẽ tiếp khách vào ban ngày, buổi tối thì cô ấy sẽ cố gắng ở cùng người thân.

Mà lúc này, cũng là thời gian nghỉ ngơi của Cung Muội Muội, trong lúc cô còn đang phân vân không biết bữa tối nên ăn gì thì chiếc điện thoại trước giường kêu lên, cô nhận điện thoại: “Alo.”

“Nghe nói trong thành phố có một nhà hàng không tồi, em có muốn đi nếm thử không?” Giọng nói mê người của Dạ Lương Thành truyền đến.

Cung Muội Muội không khỏi bật cười: “Được thôi! Anh mời đúng không?”

“Ừm! Anh mời.” Dạ Lương Thành cười nhẹ một tiếng.

Cung Muội Muội cũng biết trong khu vực nội thành không nguy hiểm, mấy người đồng nghiệp đi cùng đều đã đi dạo mấy lần rồi. Hơn nữa, nó còn rất sầm uất, Cung Muội Muội đã đến đây mấy hôm rồi, nhưng cô vẫn chưa đến đấy đi dạo!

“Lát nữa anh tới đón em.” Dạ Lương Thành nói xong thì liền cúp máy.

Cung Muội Muội nghĩ rằng đi hẹn hò với hắn thì cũng nên trang điểm một chút chứ! Cô chọn một chiếc áo lông vũ màu hồng nhạt để cố gắng che giấu chất nghề nghiệp của mình, bên trong cô mặc một chiếc áo len bó sát, bên dưới mặc một chiếc quần màu đen, mang một đôi giày bó, làm lộ ra vẻ đáng yêu mê người.

Cung Muội Muội búi mái tóc dài thành hai cục tròn trên đầu, để lộ ra gương mặt tinh tế và cuốn hút, nhỏ vô cùng.

Cô đứng bên cửa sổ chờ Dạ Lương Thành, khi chiếc xe có rèm che màu đen được lái đến dưới lầu, Cung Muội Muội lập tức phấn khích đi xuống, mở cửa ngồi vào phía sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.