Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 359: Chương 359




Buổi chiều, Trình Ly Nguyệt tới trường đón con, khi thấy cậu nhóc chạy từ khu vui chơi về phía mình, Tình Ly Nguyệt bất giác vui mừng phát hiện ra con lại cao hơn rồi, quả nhiên gen di truyền quá mạnh mẽ!

“Mami, mami...” Cậu nhóc chạy tới ôm lấy cô, ngẩng gương mặt đẹp trai vô cùng ngây thơ, ngũ quan đã bắt đầu trở lên sắc nét.

“Đi thôi, về nhà nào!” Trình Ly Nguyệt dắt tay cậu bé, đầu năm công ty của Cung Dạ Tiêu khá bận rộn, còn cô thì rảnh rỗi hơn, vì thế thời gian này cô sẽ phụ trách đón con.

Sau khi đón con về tới nhà, cô liền gọi một phần KFC để cậu bé ăn cho đỡ đói, Trình Ly Nguyệt cũng giống như trẻ con, hai mẹ con ngồi gặm đùi gà rất ngon miệng.

“Mèo ham ăn...” Trình Ly Nguyệt nhìn con trai ăn khoai tây chiên, tương cà dính khắp mặt, cô liền lấy giấy giúp con lau sạch sẽ.

Cậu nhóc lập tức bật cười ngây thơ, bàn tay mũm mĩm cầm một sợi khoai tây chiên chấm thêm tương ớt đưa tới miệng cô: “Mami cũng ăn đi.”

Trình Ly Nguyệt há miệng cắn một miếng, trong lòng vô cùng ấm áp, bên ngoài cửa sổ màn đêm dần buông xuống, bước chân đầu xuân đang tới nhưng trời vẫn rất lạnh.

Chín rưỡi tối, cậu nhóc nằm ngủ trong chăn ấm áp, Trình Ly Nguyệt khẽ giúp con kẹp chặt mép chăn, nhìn gương mặt bầu bĩnh của con, ánh mắt cô không giấu nổi tình mẹ bao la, đó chính là coi con mình như báu vật vô giá quý hơn cả mạng sống.

Trình Ly Nguyệt ngồi đọc sách bên giường của con một lát, bỗng nhiên cô nghe thấy tiếng đẩy cửa, Trình Ly Nguyệt đặt sách xuống mỉm cười bước ra mở cửa.

Dưới ánh đèn, Cung Dạ Tiêu mặc một bộ comple màu đen bước vào, anh đang đứng gần cửa tháo giày, trái tim Trình Ly Nguyệt lập tức được lấp đầy, dường như nơi đây là một mái nhà hạnh phúc, ấm áp.

“Anh về rồi!” Trình Ly Nguyệt mỉm cười ra đón.

Cô còn chưa lại gần, anh đã bước vội về phía cô, dang hai tay ra, Trình Ly Nguyệt lập tức mỉm cười nhào về phía anh, Cung Dạ Tiêu vòng tay lại, ôm chặt cô vào lòng.

“Con ngủ rồi sao?” Giọng nói trầm ấm nam tính lọt vào tai.

“Vâng, ngủ được một lúc rồi.” Trình Ly Nguyệt nói xong liền ngẩng đầu nhìn anh: “Anh ăn tối chưa?”

“Anh rồi.” Cung Dạ Tiêu cúi đầu, không kìm lòng được liền hôn nhẹ lên đôi môi hồng của cô.

“Vậy anh đi tắm đi.” Trình Ly Nguyệt mỉm cười đẩy anh ra.

Cung Dạ Tiêu đáp một tiếng nhưng lại bước vào phòng của con trước, dáng người cao lớn hơi cúi xuống, nhìn gương mặt đang say giấc của con, khóe miệng anh mỉm cười vui vẻ, ngắm nhìn con, mục tiêu tương lai của anh lại càng trở lên rõ ràng.

Trước đây anh chỉ biết phá vỡ các kỉ lục, không ngừng vượt qua chính bản thân mình, dùng thành tích để xua đuổi sự trống trải trong lòng nhưng bây giờ trái tim anh đã được hai mẹ con cô lấp đầy, anh phát hiện anh đã tìm được ý nghĩa cuộc đời mình.

Trình Ly Nguyệt thư thái dựa người ngoài cửa, khóe miệng mỉm cười yên tâm, Cung Dạ Tiêu đứng dậy, quay đầu nhìn cô gái đang tựa người ngoài cửa.

Anh bước ra đồng thời vươn tay khẽ đóng cửa phòng lại, trong lòng ôm lấy cơ thể mềm mại ngọt ngào của cô đẩy nhẹ vào tường, hai tay nâng khuôn mặt chừng một bàn tay của cô lên, một nụ hôn nồng cháy cứ thế đặt xuống môi cô.

Trình Ly Nguyệt sớm đã quen với sự bá đạo lại không cần quan tâm tới hoàn cảnh xung quanh của anh, cô chỉ có thể phối hợp, ngoan ngoãn tận hưởng nụ hôn của anh.

Nụ hôn dịu dàng và quyến luyến khiến cô không tài nào kiềm chế được, chỉ một lát người cô đã mềm nhũn gục vào lòng anh, hai tay phải túm chặt lấy vạt áo của anh mới không bị trượt ngã.

Cung Dạ Tiêu đưa tay bế bổng cô lên, bây giờ anh đã hoàn toàn không cần phải kiềm chế, cô đã trở thành vật sở hữu của anh, anh muốn làm gì thì làm.

Mặc dù rất hoài niệm cảm giác trước đây, coi cô là mục tiêu quyến rũ, nhưng anh thích cảm giác cô ngoan ngoãn để anh chiếm hữu của hiện tại hơn.

Cung Dạ Tiêu đặt người con gái đã tắm xuống giường, sau đó cởi bỏ bộ comple bên ngoài, gợi cảm quyến rũ tháo cúc ngực của áo sơ mi, ánh mắt tràn ngập mê hoặc.

“Anh đi tắm, đợi anh nhé.” Cung Dạ Tiêu lên tiếng, trên người chỉ mặc một chiếc quần lót, cứ thể bước vào phòng tắm.

Trình Ly Nguyệt nằm trên chiếc giường rộng rãi và ấm áp của anh, người cô nóng bừng, thực ra y học chứng minh, không chỉ đàn ông háo sắc, khi đàn bà háo sắc cũng không hề kém cạnh...

Ai bảo anh đẹp trai, thể lực lại tốt, khiến phụ nữ phải khao khát?

Anh không để cô phải đợi lâu, bước ra khỏi phòng tắm trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm.

Nước vẫn còn nhỏ giọt trên cơ bụng rắn chắc, toát ra sức gợi cảm quyến rũ vô hình, đường v-cup thoáng ẩn thoáng hiện dưới khăn tắm, vẻ đẹp chết người của vùng tam giác ngược.

Nhìn anh có thể khiến nhịp tim đập nhanh tới mức tối đa.

Trình Ly Nguyệt biết rằng, người đàn ông này không chỉ có ngoại hình, hơn nữa lại có cả thể lực.

Cô thầm nuốt nước miếng, đành lên tiếng nài nỉ: “Chín giờ sáng mai em còn có cuộc họp, hơn nữa sáng mai còn phải đưa con đi học đấy.”

Cung Dạ Tiêu cạn lời, cô đang kháng nghị thời gian của anh quá lâu sao?

“Ngoan, không để em mệt lả đi đâu.” Cung Dạ Tiêu bật cười, chắc cô không hề biết rằng dáng vẻ dỗi hờn của cô bây giờ khiến anh thực sự muốn làm cho cô bật khóc, ngất xỉu đi mới cam tâm.

Dưới ánh đèn, Trình Ly Nguyệt quấn chặt chăn, chỉ để lộ ra gương mặt trắng ngần, lặng lẽ tỏa hương thơm, hơi thở của anh lập tức trở lên gấp gáp, ánh mắt ánh lên vẻ nguy hiểm.

Anh kéo chăn lên, ôm cô vào lòng, khen ngợi: “Em thật thơm.”

“Em đâu phải thức ăn.” Trình Ly Nguyệt khẽ lên tiếng phản bác.

“Em đương nhiên là thức ăn, thức ăn của anh, bây giờ anh ăn đây!” Cung Dạ Tiêu khàn giọng bật cười, ham muốn hôn lên vai cô, sau đó quay lại hôn lên môi cô.

Cả căn phòng, nhiệt độ dần tăng lên.

Một đêm mệt lử, Trình Ly Nguyệt không biết mình đã ngủ từ khi nào, ngày hôm sau, khi đồng hồ sinh học đánh thức cô dậy thì đã muộn mất mười mấy phút, cô rầu rĩ vén chăn bước xuống giường.

Sau đó cô nghe thấy trong phòng tắm chung, Cung Dạ Tiêu đang đôn đốc cậu nhóc đánh răng rửa mặt.

Trình Ly Nguyệt vỗ trán, kêu khẽ một tiếng, ông trời thật bất công, tại sao tinh thần của anh vĩnh viễn tốt hơn cô vậy?

Tối qua rõ ràng cả hai đều rất mệt.

Trình Ly Nguyệt cũng vội vàng chạy về phòng mình đánh răng rửa mặt, chọn một chiếc áo len màu xám nhạt ở trong tủ quần áo, kết hợp với một chiếc quần tây vừa người, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo khoác lông màu ka-ki, thời trang và không mất đi vẻ nho nhã. Đợi khi cô nhìn thấy một vài vết hôn vô cùng nổi bật ở trên cô, cô vội lấy một chiếc khăn quấn lên cô, trong đầu hồi tưởng lại những hình ảnh kịch liệt khiến cô đỏ mặt đêm qua, cả gương mặt cô lập tức đỏ bừng.

Trình Ly Nguyệt rất có khí chất của dân công sở, nho nhã, thời trang và mảnh mai.

Khi cô xách túi bước ra, cậu nhóc và Cung Dạ Tiêu đã đang đợi cô rồi.

Trình Ly Nguyệt tỏ ra khá ngại, cô lập tức dắt tay con: “Tiểu Trạch giỏi quá.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.