Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 391: Chương 391




Sau khi ngâm suối nước nóng, trở về thành phố đã là bảy giờ tối, hai người ăn cơm tối ở bên ngoài. Trình Ly Nguyệt có chút thất thần, vì cô vội vã muốn vẽ ra những thứ trong đầu, sợ linh cảm này sẽ đột nhiên biến mất.

Dù sao thì linh cảm có những lúc là một chuyện xảy ra trong nháy mắt rồi biến mất nhanh chóng.

Ngồi trong xe, cô gọi điện cho nhóc con. Nghe giọng nói đáng yêu của con bên đầu dây bên kia, tâm trạng của Trình Ly Nguyệt tốt lên nhiều, có điều ánh mắt Cung Dạ Tiêu nhìn cô vẫn như có một ngọn lửa trong đó. Lúc ở suối nước nóng hắn đã bị hấp dẫn không chịu được.

Hai người đi vào thang máy, Cung Dạ Tiêu đã bắt đầu không an phận mà kéo cô lại gần mình. Trình Ly Nguyệt cảm thấy người hắn nóng đến dọa người.

Cô đương nhiên biết hắn muốn làm gì! Nhưng cô lại không muốn làm!

“Chốc nữa em còn phải vẽ, để sau đi.” Trình Ly Nguyệt nói thẳng, nếu mà thân mật với hắn, nào có xong trong hai, ba tiếng đồng hồ? Hơn nữa, lúc đó cô nhất định sẽ mệt đến nỗi không cầm nổi bút.

Cho nên, cô nhất định phải vẽ ra linh cảm trong đầu rồi hãy nói.

“Em yêu...” Cung Dạ Tiêu cắn tai cô, muốn giăng lưới tình nhốt cô lại.

Lúc này Trình Nguyệt Ly coi trọng công việc hơn chuyện thân mật! Cô lập tức nghiêm túc nhìn hắn: “Đừng, em sợ linh cảm trong đầu biến mất, cố nhịn một chút, em vẽ phác họa đã.”

Cung Dạ Tiêu biết bản thảo lần này rất quan trọng đối với cô. Đây là một thách thức với mức độ hoàn toàn mới, nên vì cô, hắn chỉ đành nhịn, hắn thở dốc nặng nề nói: “Được thôi! Anh chờ em.”

Trình Ly Nguyệt mỉm cười kiễng chân lên hôn an ủi hắn, Cung Dạ Tiêu nheo mắt lại: “Đừng hôn nữa, còn chê anh chưa nhịn đủ sao?”

Trình Ly Nguyệt cười tít mắt, không dám hôn nữa. Vừa bước vào cửa nhà, cô liền quay về phòng vẽ phác họa. Cung Dạ Tiêu thì đến quầy bar rót một ly rượu Whisky, rồi cho thêm mấy viên đá vào, đến sofa ngồi. Hắn cần xem chút thời sự để đánh lạc hướng sự chú ý.

Không thể lúc nào cũng ham muốn người phụ nữ kia.

Trình Ly Nguyệt bước vào phòng, mở tập tranh vẽ ra, cầm bút chì lên, hạ bút xuống vô cùng lưu loát. Ngón tay nhỏ nhắn của cô cầm bút, tự do lướt đi trên mặt giấy, vẽ phác thảo hình dáng của dây chuyền, sau đó, từ từ vẽ những đường nét của hoa cúc vào.

Nửa tiếng sau, bản phác thảo chiếc dây chuyền đã hiện ra. Cuối cùng Trình Ly Nguyệt cũng thở phào một hơi, trái tim cô cuối cùng cũng ổn định vài phần, bản phác thảo này khiến lòng cô rất đỗi tự tin.

Tiếp theo, cô không vội đi vẽ chi tiết, mà thay sang một tờ giấy vẽ khác, cô nghĩ đến những bông hoa cúc nhỏ xinh bên đường mà cô nhìn thấy hôm nay. Cầm bút lên, nhẹ nhàng vẽ ra những cánh hoa trên hai chiếc hoa tai, mặc dù kiểu vẽ này cũng có không ít, nhưng hơn ở chỗ là tỉ lệ phối màu. Trình Ly Nguyệt nghĩ đến vòng tay, lấy nụ hoa và cánh của hoa cúc để vẽ tranh, lại là một lựa chọn không tồi.

Cung Dạ Tiêu vẫn ngồi trên sofa bên ngoài chờ cô. Đến mười một rưỡi tối, hắn xem đồng hồ trên tay, cuối cùng hắn đứng dậy.

Mặc kệ người phụ nữ này vẽ xong hay chưa, hắn cũng không muốn đợi nữa, bởi vì cô cần phải đi ngủ rồi.

Cửa phòng của Trình Ly Nguyệt bị đẩy ra, bóng dáng thon dài cường tráng của người đàn ông đi vào. Trình Ly Nguyệt vừa hay đã vẽ xong và đang ngắm nghía tỉ mỉ, thấy hắn đi vào, cô lập tức vẫy tay: “Qua đây, giúp em nhìn xem.”

Cung Dạ Tiêu đến bên người cô, Trình Ly Nguyệt lật trang vẽ ra, hỏi hắn: “Đẹp không anh? Có thấy độc đáo không?”

Tiêu chuẩn thưởng thức bình thường của Cung Dạ Tiêu rất cao, dù chỉ là bản vẽ thô nhưng bố cục vô cùng khéo léo, hắn gật đầu nói: “Không tệ, nếu hoàn thành sẽ trở thành một tác phẩm tuyệt vời.”

Trình Ly Nguyệt nhận được lời khen của hắn, lập tức thở phào một hơi: “Cuối cùng cũng có chút mặt mũi rồi, tiếp theo, em sẽ nghĩ đến những chi tiết.”

“Cho nên, có phải nên đi nghỉ rồi không?” Cung Dạ Tiêu hôn lên tóc cô: “Anh không thể đợi được nữa.”

“Khiếp! Còn muốn? Bây giờ là mười một rưỡi rồi.”

“Yên tâm, anh bảo đảm ngày mai em vẫn còn sức đi làm.” Cung Dạ Tiêu vỗ về một tiếng.

Trình Ly Nguyệt nghi ngờ, hôm nay ở trong suối nước nóng, cô đã khơi dậy ham muốn vô tận của người đàn ông này.

Cung Dạ Tiêu ôm cô khỏi ghế, ôm cô theo kiểu công chúa đi về phòng. Còn chưa vào trong phòng, hắn đã vội vã hôn cô, Trình Ly Nguyệt ôm cổ hắn đáp lại nụ hôn ấy.

“Hay là, chúng ta sinh con nữa đi?” Sau khi vào phòng Cung Dạ Tiêu hỏi dò.

Trình Ly Nguyệt lập tức từ chối, cô không muốn sinh con.

Cung Dạ Tiêu chỉ đành thả cô xuống, lấy bao cao su trong tủ ra, ném cho cô: “Vậy tự đeo đi.”

Trình Ly Nguyệt có chút ngờ ngệch trong chuyện ấy, làm một lúc, người đàn ông sắp sửa bùng nổ đến nơi. Sau khi đeo bao vào, liền hung hăng đè cô xuống dưới người.

Sáng sớm.

Trình Ly Nguyệt eo mỏi chân run bị đồng hồ sinh học của mình đánh thức. Cô cảm thấy vẫn có thể ngủ tiếp một lúc, Cung Dạ Tiêu lập tức ôm cô lại: “Ngủ thêm một tiếng nữa.”

Trình Ly Nguyệt lập tức mơ màng đáp một tiếng: “Anh có phải ông chủ của em đâu.” Nói xong, lại oán trách: “Anh mà là ông chủ của em thì tốt rồi.”

“Thật sao?” Đôi mắt đen láy của Cung Dạ Tiêu khóa chặt khuôn mặt của cô.

Trình Ly Nguyệt ngẫm nghĩ, lại tự thấy mâu thuẫn trong lòng: “Không được, anh tốt nhất không phải ông chủ của em, nếu không... người khác lại nói em dựa vào quan hệ với anh, mà không dựa vào tài năng của em...”

Cung Dạ Tiêu có chút câm nín nhìn cô: “Được rồi! Em vui thì như nào cũng được.”

Trình Ly Nguyệt lại mơ màng ngủ tiếp, gần mười giờ mới đến công ty, lúc Linda gõ cửa, cô còn cười khan một tiếng: “Chị Linda, hôm nay em đến muộn rồi.”

Linda nhìn hai dấu hôn mới xuất hiện trên cổ cô, cười mập mờ: “Không sao, chỉ cần em giao bản thảo đúng hạn là được, thời gian của em là tự do.”

Trình Ly Nguyệt lập tức có chút ngượng ngùng mà che cổ lại: “Bị muỗi đốt đấy.”

“Chị chưa từng thấy con muỗi nào đẹp trai như vậy.” Linda bật cười.

Trình Ly Nguyệt lập tức khóc dở mếu dở, chỉ đành không giấu giếm nữa, đã là người trưởng thành cả rồi, loại chuyện này nên ngầm hiểu.

“Tối qua em đã vẽ phác họa, chị xem đi.”

Linda chỉ đợi câu này của cô, cô ấy lập tức đi đến xem, không khỏi kinh ngạc mà thốt lên: “Không tệ, nhìn là biết em sáng tác bằng cả trái tim.”

“Linda, kiến thức của chị phong phú, thiết kế này của em không thể sánh bằng những nhà thiết kế khác đâu!”

“Cũng là một tác phẩm độc đáo rồi, em tô màu cho chị nhìn xem, chị rất hài lòng.”

“Dạ, được, chắc mất mấy ngày, em phải xử lý một số phần chi tiết.” Trình Ly Nguyệt mím môi cười.

“Được! Chị chờ tác phẩm xuất sắc của em.”

Bên ngoài cửa, Giản Vân bưng cà phê đi qua, qua cửa kính phòng làm việc, nhìn thấy Linda và Trình Ly Nguyệt đang xem một bản phác họa, còn Linda cười rất vui vẻ, cô rất bất ngờ. Lẽ nào bản thiết kế của Trình Ly Nguyệt đã hoàn thành rồi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.