Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 422: Chương 422




Trên đường quay về từ phòng làm việc của Cung Dạ Tiêu, Trình Ly Nguyệt đúng lúc nhận được điện thoại của Linda, cô ấy bảo cô đến tiệm cà phê gần đó nói chuyện.

Trình Ly Nguyệt thấy hơi kỳ lạ, nhưng vẫn đến tiệm cà phê mà Linda chọn, trong tiệm cà phê, Linda mang vẻ mặt nghiêm trọng đợi cô.

“Linda.” Trình Ly Nguyệt ngồi xuống.

Linda nhìn Trình Ly Nguyệt, mím môi cười: “Chị biết em thấy rất kỳ lạ, vì sao chị không gặp em ở trong phòng làm việc, mà một mình hẹn em ra đây đúng không!”

“Là vì chuyện bản thiết kế bị trộm của em sao?” Trình Ly Nguyệt phỏng đoán.

“Không sai, chị gọi điện cho phía Karen, cô ta ngạo mạn nói không ăn cắp thiết kế, hơn nữa, cô ta còn vô cùng tự tin nói không sợ chúng ta khởi kiện cô ta.” Linda nói xong, nhìn Trình Ly Nguyệt: “Chúng ta đều biết đó là bản thiết kế của em, nhưng nó lại xuất hiện trước mặt người khác, nếu chỉ là linh cảm giống nhau, cũng không thể trùng hợp như vậy. Ít ra tương tự còn có thể hiểu được, nhưng đến cả chi tiết cũng giống nhau như đúc thì không thể nói là linh cảm giống nhau được.”

Trình Ly Nguyệt thở dài: “Có điều chỉ là một bản thiết kế, sao lại có thể chuyển ra nước ngoài? Nếu Karen quả thật có năng lực, cô ta cũng sẽ không ăn cắp bản thiết kế của chúng ta một cách trắng trợn.”

“Nhưng em quên mất rằng, đây là bản thiết kế em chuẩn bị cho hoàng thất, em phải biết rằng điều này có nghĩa là năng lực của em sẽ được khẳng định, có được sự công nhận. Mà em như vậy, rất dễ khơi dậy sự đố kỵ của người khác.”

“Linda, chị muốn nói gì?” Trình Ly Nguyệt chớp mắt, lờ mờ có thể ý thức được Linda đang muốn nói điều gì.

“Người ăn cắp bản thiết kế của em, ở trong công ty chúng ta, hơn nữa, cô ta còn có mánh khóe giao thiệp với quốc tế, em nên biết người chị đang ám chỉ là ai.”

“Giản Vân.” Trình Ly Nguyệt xác định.

“Không sai, chính là cô ta, ban đầu lúc chị tuyển dụng cô ta, chị tưởng rằng cô ta chỉ là một người có hứng thú với công việc thiết kế, không ngờ, cô ta còn không từ thủ đoạn loại bỏ đồng nghiệp ở trong công ty.”

Trình Ly Nguyệt cũng không giấu Linda: “Em cũng đinh ninh là cô ta, bởi vì em nhớ mang máng, lúc em thiết kế ra bản thảo ban đầu, cô ta đến mượn bảng màu của em, bây giờ em nghĩ lại, mỗi năm kiểu dáng mới ra của bảng màu không nhiều, cô ta lại nói bảng màu của em mới, nên đến mượn bảng màu của em mấy lần.”

“Mà lúc đó, có phải bản vẽ của em đang bày trên bàn không?”

“Đúng, lúc đó, em vừa mới bắt đầu vẽ phác hình dáng, em không đề phòng cô ta, chưa bao giờ đề phòng cô ta.” Trình Ly Nguyệt bất đắc dĩ lắc đầu, nếu đúng là Giản Vân, cô thấy rất tiếc nuối.

“Nhất định là cô ta, ở trong công ty, em cũng được coi là nhà thiết kế xuất sắc nhất, mà cô ta thì tốt nghiệp trường danh tiếng, nhất định không cam lòng đứng sau em, nên cô ta nghĩ ra cách này để hủy hoại danh tiếng của người khác.”

“Có lẽ cũng liên quan đến chuyện lần trước của Tịch thiếu gia! Cô ta muốn gặp hắn, nhưng chị không phái cô ta đến đó, nên cô ta sinh lòng thù hận.”

Linda và Trình Ly Nguyệt đều xác định là Giản Vân làm, nhưng bây giờ không có chứng cứ chứng minh là cô ta, nên hai người họ tạm thời không biết giải quyết chuyện này như thế nào.

“Chị có một kế hoạch có thể vạch trần Giản Vân.”

“Kế hoạch gì?”`

“Rất đơn giản, chị sẽ nói với em và Giản Vân rằng chị đã thu thập được đầy đủ chứng cứ để khởi kiện Karen, chứng cứ được cất ở trong phòng làm việc của chị, sau đó xem ai sẽ nhân cơ hội đến lấy trộm chứng cứ của chị.”

Trình Ly Nguyệt mỉm cười: “Linda, cách này không tồi, chỉ đợi cá cắn câu thôi.”

Hai người quay về công ty.

Giản Vân nhìn thấy hai người cùng quay về, không khỏi giật mình, cười hỏi: “Chị Linda, Ly Nguyệt, hai người đi đâu đấy?”

Linda cầm một túi tài liệu nói: “Tôi và Ly Nguyệt đi thu thập chứng cứ, chúng tôi đã nắm được chứng cứ đanh thép có thể tiến hành khởi kiện Karen.”

Giọng điệu của Linda vô cùng kiên định, giống như trong tay thật sự có chứng cứ vậy.

Sắc mặt Giản Vân nhanh chóng thay đổi, cô ta lập tức ra vẻ tò mò hỏi: “Chứng cứ gì vậy?”

“Tạm thời giữ bí mật! Hai người đi vào cùng tôi, tôi bàn bạc kế hoạch tiếp theo.”

Linda dẫn Giản Vân và Trình Ly Nguyệt vào trong phòng làm việc của cô, sau đó cô cố ý kéo ngăn kéo ở bên tay trái ra, để túi tài liệu vào trong đó.

Trình Ly Nguyệt thầm liếc Giản Vân, quả nhiên cô ta đang nhìn chằm chằm động tác của Linda với ánh mắt suy tư.

“Ly Nguyệt, các cô nắm được chứng cứ gì vậy? Hữu hiệu không?” Giản Vân quay sang dò hỏi Trình Ly Nguyệt.

“Linda nói trước tiên cứ giữ bí mật, thì tôi liền làm theo như vậy! Quả thực, tôi có chứng cứ khởi kiện Karen ăn cắp thiết kế của tôi.” Trình Ly Nguyệt trả lời vô cùng tự tin.

Giản Vân giật mình, mới một thời gian ngắn sao Trình Ly Nguyệt và Linda lại trở nên tự tin như vậy?

“Hơn nữa, chỉ cần có chứng cứ này, chúng ta có thể khiến bên phía Karen phải bồi thường một khoản tiền lớn.” Linda nói úp mở.

Trong lòng Giản Vân rất sợ hãi, cô ta lại nhìn chằm chằm ngăn kéo chứa túi tài liệu, chỉ thấy Linda đã khóa lại, nhưng lại ném chìa khóa vào trong ống đựng bút, hoàn toàn không có vẻ đề phòng nào.

Lúc này, Giản Vân vẫn cảm thấy rất nhẹ nhõm, vì cô ta cảm thấy Linda và Trình Ly Nguyệt vẫn không coi cô ta là người ngoài, điều này có nghĩa là bọn họ không nghi ngờ cô ta.

Thế nhưng, bọn họ đã nắm được chứng cứ gì? Giản Vân thật sự rất tò mò, muốn xem một chút. Không, cô ta nhất định phải lấy trộm về xem, cô phải bảo phía Hoắc Yên Nhiên chuẩn bị sẵn sằng, vụ kiện này, Trình Ly Nguyệt nhất định không thể thắng.

“Ly Nguyệt, Giản Vân, tan làm rồi, chúng ta cùng đi ăn cơm! Tôi mời hai người.” Linda nói với hai người.

“Được ạ! Em biết một nhà hàng không tệ, nhưng phải đi hơi xa, đi về cũng mất hơn một tiếng!” Trình Ly Nguyệt cười nói.

“Không sao, lái xe đến đó đi! Hơn nữa, thời gian tan ca chẳng phải chính là lúc giải trí sao!”

Giản Vân lập tức chớp mắt, nói với Linda: “Có lẽ tôi không đi được, tôi vẫn còn phải chính sửa hai bản thiết kế cho khách hàng, tối nay có lẽ tôi phải tăng ca.”

Trình Ly Nguyệt và Linda nhìn nhau một cái, Linda đành ra vẻ tiếc nuối: “Nếu đã như thế thì để hôm khác vậy! Nhưng tôi và Ly Nguyệt vẫn muốn đi.”

“Vậy hai người đi đi! Đừng lo lắng cho tôi, làm xong việc này, tôi sẽ mời hai người ăn cơm.” Bây giờ, Giản Vân rất mong hai người họ rời khỏi đây, đi càng xa càng tốt.

Tan ca, Linda và Trình Ly Nguyệt giả bộ muốn rời khỏi công ty, Giản Vân đứng trong phòng làm việc nhìn họ đi khỏi, cô ta lập tức trở nên căng thẳng.

Cô ta vẫn luôn nghĩ đến túi tài liệu kia! Lát nữa, cô ta chỉ cần lấy cớ đưa bản thảo vào trong trong phòng Linda, như vậy thì cô ta có thể lấy trộm được tập tài liệu kia để xem rồi.

Còn ở cửa chính của văn phòng, Trình Ly Nguyệt và Linda nhìn nhau cười, xem ra kế hoạch đã thành công, chưa được bao lâu, cá đã cắn câu rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.