Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 439: Chương 439




Đoàn xe từ từ chạy tới bệnh viện Hoàng Gia, trên xe, Trình Ly Nguyệt lo lắng ôm tay Cung Dạ Tiêu, cảm giác chờ đợi nhận người thân song lại sợ phải thất vọng này, cô chưa trải qua bao giờ.

Cung Dạ Tiêu ôm vai cô, một tay nắm lấy tay cô: "Thả lỏng người, dù là kết quả thế nào đi nữa cũng đều thản nhiên đối mặt được không?"

Trình Ly Nguyệt nhìn anh khẽ gật đầu, Cung Dạ Tiêu thấy cô vẫn chưa còn khá căng thẳng liền cúi đầu khẽ hôn lên môi cô, tâm trạng căng thẳng của Trình Ly Nguyệt lập tức bị nụ hôn này hóa giải, cô có phần bối rối đón nhận làn môi anh.

Xe dừng lại trước cổng bệnh viện Hoàng gia, vệ sĩ lập tức giúp họ mở cửa xe, bây giờ Cung Dạ Tiêu nhìn người hậu duệ hoàng gia tuấn tú quyến rũ này đã không còn bất cứ áp lực nào nữa, anh biết trong lòng Trình Ly Nguyệt chỉ có thể coi anh ta là anh trai.

Tịch Phong Hàn nhìn Cung Dạ Tiêu mỉm cười nói: "Cung tiên sinh, nghe danh đã lâu hôm nay mới có thể gặp mặt, thật đáng tiếc."

Cung Dạ Tiêu hiểu rất rõ những việc đại sự của quốc gia, anh cũng biết về thân phận của Tịch Phong Hàn. Tuy anh ta không phải là con trai của tổng thống nhưng sự nghiệp và thành tích rất được công nhận, thân phận của anh ta sau này chắc chắn sẽ vô cùng tôn quý.

"Ly Nguyệt, theo tôi vào trong." Tịch Phong Hàn gọi thẳng tên cô.

Trình Ly Nguyệt cảm thấy trong lòng ấm áp, cho dù người đàn ông này không phải anh trai cô nhưng tấm lòng của anh khiến cô cảm thấy anh giống như anh trai vậy.

Nét mặt Cung Dạ Tiêu có vài phần phức tạp, không biết tại sao, nếu như Tịch Phong Hàn là anh trai của Trình Ly Nguyệt, gọi tên cô cũng không sao, nếu không phải mà anh ta gọi vậy, anh sẽ thực sự không vui.

Mang theo tâm trạng băn khoăn, bực bội này, Cung Dạ Tiêu dắt Trình Ly Nguyệt đi vào theo Tịch Phong Hàn.

Trong đại sảnh, viện trưởng đích thân ra đón: "Tịch thiếu gia, anh tới rồi sao, không biết có phải anh tới vì bệnh tình của công chúa không?"

"Không, mẹ tôi gần đây rất khỏe, hôm nay tôi tới vì việc khác, mong viện trưởng giúp đỡ." Tịch Phong Hàn mỉm cười.

"Tịch thiếu gia cứ nói."

"Tôi muốn xét nghiệm hai nhóm DNA, xác nhận xem có phải quan hệ mẹ con hay không."

Việt trưởng nhìn Trình Ly Nguyệt, ánh mắt có phần kinh ngạc, phải biết là ông đã là viện trưởng hai mươi năm, cũng từng gặp Tịch phu nhân hồi còn trẻ, lúc này nhìn Trình Ly Nguyệt sao ông có thể không kinh ngạc được chứ?

Lẽ nào Tịch thiếu gia vẫn còn một người em gái?

"Được, mời đi theo tôi." Viện trưởng biết đây là việc bí mật của hoàng gia, tốt nhất không được công khai ra ngoài, ông dẫn ba người họ vào phòng xét nghiệm.

Trong phòng xét nghiệm, ông chỉ để lại một trợ lý đắc lực, giải tán toàn bộ những y bác sĩ khác.

"Tiểu thư, phiền cô cắt một vài sợi tóc bỏ lên khay." Nữ trợ lý dịu dàng nói với Trình Ly Nguyệt.

Cung Dạ Tiêu cầm kéo, cắt nhẹ một đoạn phần đuôi tóc của Trình Ly Nguyệt đặt vào khay, Trình Ly Nguyệt ngẩng đầu nhìn Tịch Phong Hàn: "Mẹ anh có phải tới không?"

"Không cần, dữ lệu DNA của hoàng gia được lưu ở đây, chỉ cần lấy DNA của mình cô là được." Tịch Phong Hàn nói xong lại bổ sung thêm một câu: "Trước khi chưa xác định được kết quả tôi không muốn để mẹ biết, hiện tại sức khỏe của bà không được tốt lắm."

Trình Ly Nguyệt gật đầu bày tỏ đã hiểu.

Họ tới phòng chờ ở bên cạnh đợi kết quả, lòng bàn tay Trình Ly Nguyệt bắt đầu toát mồ hôi, trong đầu cô xuất hiện một số điều ba cô nói, không rõ ràng, chỉ nhớ loáng thoáng, hình như cha cô từng nói với cô đừng đi tìm mẹ nữa, nói chung ông rất kiêng kị khi nhắc tới mẹ.

Còn tại sao thì tới giờ cô vẫn không hiểu, rõ ràng hai người yêu thương nhau và sinh ra cô, tại sao ba lại không nhắc tới mẹ?

Chừng khoảng mười lăm phút, viện trưởng liền cầm kết quả xét nghiệm bước vào, ba người ngồi trên sofa đồng thời lo lắng đứng dậy, đợi viện trưởng tuyên bố kết quả.

Viện trưởng nhìn ánh mắt mong đợi của họ, ông gật đầu: "Kết quả DNA cho thấy vị tiểu thư đây và công chúa là quan hệ mẹ con, chúc mừng."

Câu nói bình tĩnh của viện trưởng khiến cả ba người trẻ tuổi đều vô cùng chấn động, đầu Trình Ly Nguyệt ong ong, trở lên trống rỗng, cô chỉ hành động theo bản năng, đưa tay bịt chặt miệng lại, nếu không cô không biết mình có thét lên hoặc bật khóc nức nở hay không.

Cung Dạ Tiêu cũng vui mừng ôm lấy cô, hôn nhẹ lên tóc cô, an ủi cô gái đang vô cùng kích động này.

Tịch Phong Hàn thì thở phào một hơi, ánh mắt không giấu niềm vui mừng, thực ra anh đã đoán ra từ lâu, cũng có một vài đáp án khá chắc chắn, bây giờ anh chỉ là đóng dấu thêm cho phần khẳng định trong lòng mà thôi.

Anh quay người nhìn Trình Ly Nguyệt, ánh mắt vui mừng: "Em quả nhiên là con gái của mẹ anh, là em gái của anh."

Trình Ly Nguyệt bất ngờ kích động, cô vùng ra khỏi vòng tay Cung Dạ Tiêu, quay người nhào vào lòng Tịch Phong Hàn, Tịch Phong Hàn có phần kinh ngạc nhưng vẫn vui mừng vòng tay ôm cô.

Cung Dạ Tiêu ở bên cạnh sắc mặt vô cùng phong phú, tại sao anh vẫn cảm thấy ghen?

Rõ ràng biết họ là anh em nhưng anh vẫn không thể chấp nhận được họ ôm nhau thân mật như vậy, ôi, đúng là trái tim anh đã mê muội vì cô rồi.

Tịch Phong Hàn liếc nhìn Cung Dạ Tiêu vẻ mặt có phần không tự nhiên ở bên cạnh, anh bật cười vỗ vai Trình Ly Nguyệt: "Được rồi, ôm nữa ai đó sẽ ghen đấy."

Trình Ly Nguyệt ngạc nhiên quay đầu lại vừa hay bắt gặp ánh mắt phức tạp của Cung Dạ Tiêu, cô bật cười, sau đó ôm lấy cánh tay anh: "Được rồi, thả lỏng nào."

Tịch Phong Hàn chính thức nói với Trình Ly Nguyệt: "Tối nay hai người tới nhà anh ăn cơm được không? Nhân thể gặp mẹ luôn."

"Được thôi! Em có thể dẫn theo con trai em không?" Trình Ly Nguyệt hiếu kì hỏi.

Tịch Phong Hàn bật cười: "Như vậy thì còn gì bằng, mẹ anh rất thích con nít." Nói xong anh lại hiếu kì hỏi một câu: "Hai người năm xưa quyết định thế nào vậy, sao lại sớm có con thế?"

Lúc này cả Trình Ly Nguyệt và Cung Dạ Tiêu sắc mặt đều trở lên vô cùng phong phú, Trình Ly Nguyệt bật cười, Cung Dạ Tiêu thì trả lời: "Nói ra dài dòng, sau này có thời gian sẽ nói với anh."

Tịch Phong Hàn liền hiểu rằng mình hỏi lờ lời, anh mỉm cười: "Tối để anh xem cháu trai anh trông như thế nào."

Ra khỏi cửa bệnh viện, Tịch Phong Hàn rời đi trước, vệ sĩ của anh đưa Trình Ly Nguyệt và Cung Dạ Tiêu về tiệm cà phê lấy xe. Trên đường, tâm trạng của Trình Ly Nguyệt khá trầm tư, nét mặt có phần buồn rầu, Cung Dạ Tiêu ôm khẽ đầu cô nói: "Sao vẫn không vui vậy?"

"Em đang nghĩ ba và mẹ em năm xưa tại sao lại quen biết? Tại sao mẹ lại cùng ba sinh ra em?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.