Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 461: Chương 461




Vợ chồng nhà họ Dạ gấp gáp chạy tới, lúc họ nhìn thấy con trai mình đang ngồi trước đại sảnh, quả thực không dám tin vào kỳ tích này, cuối cùng cũng tỉnh lại rồi.

" Lương Thành." Bà Dạ xúc động nước mắt tràn mi, bà bước nhanh đến bên con trai, tỉ mỉ quan sát, con trai bà đã gầy đi nhiều, hơn nữa vì ba tháng nay không được phơi nắng, nên nước da màu đồng trở nên trắng bệch, cả người có vẻ nhợt nhạt đi nhiều.

Nhưng thật ra trông hắn lại trở nên tuấn tú hơn.

"Ba, mẹ, làm ba mẹ lo lắng rồi." Dạ Lương Thành biết khoảng thời gian vừa qua, những người quan tâm hắn, đều vì hắn mà lo lắng.

"Tốt rồi, con tỉnh lại là tốt rồi." Bà Dạ nghẹn ngào dựa vào bên cạnh con trai, đưa tay ra giúp hắn chải gọn gàng mái tóc đã dài.

"Muội Muội đâu, Muội Muội đi đâu rồi?" Ông Dạ ngạc nhiên hỏi.

"Cô ấy đang ở trên tầng."

" Mẹ vừa nhìn thấy xe cảnh sát dừng ở trước cửa, lại xảy ra chuyện gì rồi." Bà Dạ hỏi.

“Mẹ, Muội Muội đang trên tầng, lấy dấu vân tay, vì...” Nghĩ đến đây, ánh mắt của Dạ Lương Thành lóe lên một tia tức giận, nắm chặt nắm đấm, như là chuẩn bị đánh người.

“Con trai, sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?” Bà Dạ liền cảm thấy sốt ruột.

Lúc này, Cung Dạ Tiêu cũng vội vàng đưa Trình Ly Nguyệt đến, nhìn thấy Dạ Lương Thành đang ngồi ngoài đại sảnh, đều ngạc nhiên vui mừng khôn xiết.

Trên cầu thang truyền đến tiếng bước chân, hai vị cảnh sát nữ đang cùng Cung Muội Muội đang đi xuống, vẻ mặt của Cung Muội Muội khá ổn, cô nhìn cảnh sát khách sáo nói, “Cảm ơn!”

“Vâng, mời cô Cung trong vòng ba ngày đến sở cảnh sát để lấy lời khai.” Cảnh sát viên nói xong, nhìn mọi người trong phòng, rồi vội vàng rời đi.

Trình Ly Nguyệt kinh ngạc đi đến trước mặt Cung Muội Muội, “Muội Muội, sao cảnh sát lại ở đây? Xảy ra chuyện gì rồi?”

Cung Muội Muội nhìn về phía Dạ Lương Thành, cô mím môi cười, mặc dù bị oan ức, nhưng cô biết, vì tiếng thét kêu cứu lúc đó của cô, đã giúp Dạ Lương Thành đang chìm sâu trong giấc ngủ bừng tỉnh dậy, cho nên, lần này nên tính là họa hay may đây?

“Con biết mọi người đang muốn biết đã xảy ra chuyện gì, vậy bây giờ con sẽ nói cho mọi người!” Cung Muội Muội đã bình tĩnh lại, cô ngồi xuống bên cạnh Dạ Lương Thành, Dạ Lương Thành liền nắm lấy tay cô.

Bác sĩ điều trị ngồi bên cạnh nghe qua một lần, sắc mặt của hắn vô cùng kinh ngạc, không thể ngờ, người hắn phái tới lại làm cái chuyện cầm thú như vậy, đến cả tiểu thư nhà họ Cung hắn cũng dám ra tay, huống hồ, nhà họ Dạ cũng là một gia tộc quyền thế.

Cung Muội Muội không nói quá chi tiết, cô chỉ nói Trương Việt có ý đồ muốn quấy rối, muốn xâm phạm cô.

“Lúc con tưởng như không có cách nào có thể phản kháng lại, thì anh ấy tỉnh dậy.” Cung Muội Muội dùng ánh mắt yêu thương nhìn người đàn ông bên cạnh, “Là anh ấy đã cứu con.”

Ánh mắt của Cung Dạ Tiêu đằng đằng sát khí đến mức có thể giết người,” Tên khốn nạn đó đang ở đâu, anh tuyệt đối sẽ không tha cho hắn.”

Trình Ly Nguyện cũng cảm thấy tức giận nói theo,” Phải để hắn chịu sự trừng trị của pháp luật.”

“Cảnh sát đã đến điều tra rồi, vừa lấy dấu vân tay của Trương Việt khi hắn bám lấy tay con để lại, bất kể thế nào, lần này phải cho hắn ngồi tù mấy năm.”

Vợ chồng nhà họ Dạ tự trách bản thân mình:” Sớm biết, hai bác phải đến đây cùng với con, bác mỗi ngày đều không yên tâm để hai con một mình ở đây.”

“Bác gái, không thể trách hai bác được, có trách chỉ trách lòng người hiểm ác, căn bản không thể nhìn thấu.” Cung Muội Muội lúc mới đầu, cũng không biết Trương Việt là người như vậy, với lại, hôm nay lúc hắn đến, vẻ mặt của hắn rất điềm đạm, nhưng ai có thể biết, đằng sau sự điềm đạm đó lại ẩn chứa dã tâm hiểm ác như vậy.

Vị bác sĩ điều trị ngồi bên cạnh cảm thấy rất có lỗi,” Thành thật xin lỗi, là bệnh viện chúng tôi không làm tròn bổn phận, không phát hiện ra Trương Việt lại là người như vậy, hắn bình thường làm việc rất chăm chỉ, với lại cũng chưa từng mắc lỗi nào, ai có thế ngờ hắn lại là con người nham hiểm như vậy.”

Cung Muội Muội lắc đầu, căn bản không thể ngờ tới bộ mặt đó của Trương Việt, hắn còn nói ra những lời biến thái đó, cô ngẩng đầu nhìn Dạ Lương Thành,” Mặc dù bị một phen khiếp sợ, nhưng có lẽ đây là do ông trời sắp đặt cho con và Lương Thành có cơ hội gặp nhau.”

“Lương Thành, cậu làm sao mà tỉnh lại vậy?” Cung Dạ Tiêu quay qua người anh em tốt, và cũng thật sự nên cảm ơn vì sự tỉnh dậy kịp thời của hắn.

“Trong giấc ngủ, tôi ý thức được tôi luôn bị vây quanh bởi một nơi tăm tối, tôi có thể nghe được âm thanh của Muội Muội, từng ngày, từng ngày, tuy không được rõ ràng, hàng ngày âm thanh của cô ấy luôn bên cạnh tôi, làm tôi không bị lạc đường trong bóng tối. Nhưng hôm nay, tôi lại nghe thấy tiếng cô ấy thét gào, tiếng khóc, cả người tôi đều bị dọa cho khiếp sợ, tôi không ngừng chạy trốn ra khỏi bóng tối, cho đến khi tôi đột nhiên bị rơi xuống vực sâu. Trong lúc rơi xuống, tôi xuất hiện cảm giác mất đi trọng lượng một cách nghiêm trọng, lúc mở mắt, ánh sáng chiếu vào, tôi mới biết, tôi đã quay lại hiện thực, tôi nhìn thấy tên khốn nạn đó đang đè Muội Muội xuống sofa, định dở ý đồ muốn cưỡng hiếp.” Nói đến đây, Dạ Lương Thành nắm chặt nắm đấm.” Tôi nhất định phải lấy mạng của hắn.”

Vị bác sĩ điều trị ngồi bên cạnh giải thích,” Sự tỉnh dậy của cậu Dạ, hoàn toàn là do những kích động bên ngoài tạo nên, làm cho ý thức của cậu ấy bị vây quanh bởi một loại cảm xúc cố tự giải thoát lấy mình, cho nên, cậu ấy đã tự dùng sức mạnh của mình để phá bỏ ý thức bị vây hãm bởi cái vòng luẩn quẩn đen tối kia, trực tiếp tỉnh lại, đây là một ý chí rất kiên cường.”

“Vậy con trai tôi mọi thứ đều ổn chư!”

“Tôi vừa làm kiểm tra, mọi cơ năng đều ổn, nhưng việc nằm nhiều cũng khiến cho các cơ của cậu ấy bị sưng nề, trong giai đoạn phục hồi, tránh cho cậu ấy vận động mạnh, để cậu ấy từ từ hồi phục một thời gian, rồi lại làm kiểm tra, xem tình trạng phục hồi ra sao.”

“Vâng, cảm ơn bác sĩ, chúng tôi sẽ chăm sóc tốt cho nó.” Bà Dạ gật đầu đồng ý.

Ánh mắt của Dạ Lương Thành dừng lại ở phía Cung Muội Muội, cảm xúc trong ánh mắt rất phức tạp, cảm kích, cảm ơn, và còn có sự đau lòng.

Người con gái này trong lúc hắn hôn mê, đã nỗ lực không ít, trong cơn mơ hồ, nghe thấy âm thanh của cô, hắn biết, nếu mình cứ ngủ mãi như thế, thì cô sẽ không bao giờ từ bỏ, với lại, nếu hắn thật sự ngủ tiếp, thì quả là thật tàn nhân với cô.

Cho nên, thời gian sau này, hắn phải biết quý trọng từng ngày ở bên cô, chắc chắn rằng, cả đời này sẽ luôn yêu và bảo vệ người con gái này.

“Lương Thành, Muội Muội, về nhà với ba mẹ đi, để ba mẹ chăm sóc hai con.”

“Vâng, được ạ” Cung Muội Muội lần này không từ chối, cô cong mày cười, nụ cười long lanh sáng rực.

Mặc dù vừa trải qua một trận thương tổn đến cơ thể, nhưng trong lòng cô vẫn rất ấm áp, những cái đen tối đều không thể làm cô khuất phục.

Dạ Lương Thành nhẹ nhàng đưa tay vuốt nhẹ mái tóc dài của cô, mọi yêu thương đều thể hiện ở sự im lặng. [Thêm "Gác Sách" khi tìm truyện trên google để đọc bản ít lỗi chính tả hơn bạn nhé <3]

Cung Dạ Tiêu và Trình Ly Nguyệt ở đối diện nhìn nhau cười, nhìn cặp tình nhân này cuối cùng cũng có thể ở bên nhau, trong lòng họ cũng được an ủi phần nào, thời gian tiếp theo, nên để họ có một cuộc sống riêng tư.

Dạ Lương Thành và Cung Muội Muội cùng ba mẹ của Dạ Lương Thành quay về nhà họDạ, còn Cung Dạ Tiêu và Trình Ly Nguyệt thì hẹn sau hai ngày sẽ quay lại thăm mọi người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.