Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 463: Chương 463




Mười hai phút sau, Cung Muội Muội nhìn người đàn ông quấn khăn tắm ra ngoài, cơ thể rắn rỏi ngày xưa rõ ràng đã gầy đi trông thấy, nhưng lại không mất đi mỹ cảm và sức mạnh, gương mặt đang cười của Cung Muội Muội không khỏi đỏ bừng lên, khi hắn hôn mê, lúc cô lau người cho hắn, trong đầu cô cũng chẳng nghĩ gì.

Thế nhưng hiện giờ, nhìn thấy hắn cô liền cảm thấy tim đập thình thịch, xen vào đó là một loại ngượng ngùng không rõ.

Dạ Lương Thành tới bên cạnh cô, trên người hắn tản ra mùi sữa tắm thơm ngát, và cả mùi kem cạo râu, tóc hắn đã dài hơn, ẩm ướt, có chút rối che ở trước trán, điều này khiến cả người hắn trở nên trẻ hơn rất nhiều.

"Đi tắm đi!"

"Ừm! Đi vội quá, em không mang quần áo." Cung Muội Muội có chút lúng túng, cô quên mất là dọn vào nhà hắn, cô cũng chẳng mang gì theo.

"Ngày mai anh bảo mẹ anh đi lấy cho em vài bộ qua." Dạ Lương Thành cũng nhận ra điều này.

"Thế hôm nay em mặc cái gì?"

"Mặc đồ của anh." Dạ Lương Thành thích thú vô cùng đứng dậy, lấy một chiếc sơ mi từ tủ quần áo của mình ra, và cả một chiếc quần lót còn mới nguyên đưa cho cô.

Cung Muội Muội có chút ngượng ngùng nhận lấy, cũng chỉ có thể làm vậy thôi, cô cũng chẳng ghét bỏ bất cứ quần áo gì của anh.

Cung Muội Muội đi vào phòng tắm.

Dạ Lương Thành mặc quần ngủ vào, để trần thân trên có chút gầy nhưng rất gợi cảm của mình. Hắn cúi đầu, cảm thấy cơ thể mình đã mất đi sự khỏe mạnh ngày trước, xem ra về sau hắn còn phải rèn luyện lại một lần nữa.

Vừa rồi soi gương hắn phát hiện da của mình trắng hơn rồi, điều này khiến hắn có chút không chịu được.

Xem ra về sau muốn các cơ bắp hồi phục hoàn chỉnh lại hắn phải phí công luyện tập rồi.

Sau khi Cung Muội Muội tắm xong, trên người cô mặc chiếc sơ mi trắng của Dạ Lương Thành, ở dưới chỉ mặc chiếc quần đùi của hắn, điều này khiến cô ngượng chín mặt.

Ánh mắt Dạ Lương Thành lập tức ghim chặt vào cô, cô nhóc này mặc đồ của hắn lại gợi cảm đến vậy, hôm nay Cung Muội Muội đã mệt gần chết, cô nói với hắn: "Chúng ta đi ngủ thôi!"

"Em mệt rồi?" Dạ Lương Thành thấy sự uể oải trong mắt cô.

Cung Muội Muội dĩ nhiên là mệt rồi, cả người cô đều mỏi, vừa vui mừng lại vừa bị kinh hãi, tâm tình đại hỉ đại bi, tất cả đều ập tới vào ngày hôm nay, vì vậy, cô thực sự rất mệt.

Cung Muội Muội xốc chăn nằm lên giường, Dạ Lương Thành đã ngủ quá lâu, hiện giờ hắn căn bản chẳng hề muốn ngủ, hắn sợ mình mà ngủ sẽ lại ngủ mãi luôn, nhưng hắn lại muốn ôm lấy cô.

Dạ Lương Thành lên giường, Cung Muội Muội mím môi, vụt đến bên hắn như một chú mèo con, đưa tay ôm lấy eo hắn, khuôn mặt nhỏ áp bên hông, chớp mắt hai cái rồi đi ngủ.

Tiếng hô hấp đều đều khiến trái tim Dạ Lương Thành cũng trở nên mềm mại hơn. Hắn cúi đầu quan sát cô gái trong lòng. Khoảng thời gian này thực sự đã khiến cô vất vả nhiều. Hắn đưa tay vuốt ve gương mặt gầy gò của cô, chỉ to bằng lòng bàn tay, hắn đau lòng thực sự.

Gương mặt trái xoan của cô khẽ cọ bàn tay hắn, ngủ lại càng say hơn.

Dạ Lương Thành vốn không muốn ngủ, nhưng cũng chẳng muốn làm gì, chỉ muốn cứ vậy ôm lấy cô.

Nửa đêm, Cung Muội Muội bị một cơn ác mộng quấn lấy, trong cơn mơ cô cứ luôn khua tay, vừa khua vừa kinh hãi hét lên: "Tránh ra... Đừng chạm vào tôi... Đừng..."

"Muội Muội, Muội Muội, là anh đây" Dạ Lương Thành đưa tay nắm chặt lấy hai tay đang vung vẩy của cô, ấn vào lòng hắn, cúi đầu khẽ hôn lên trán cô.

Cung Muội Muội vừa được giải cứu khỏi cơn ác mộng, khóe mắt cô vẫn đang vương lệ, thế nhưng người thì vẫn còn ngủ say, Dạ Lương Thành đưa tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, ôm cô thật chặt.

Cung Muội Muội biết hắn ở bên mình, cũng dùng sức ôm lấy hán, Dạ Lương Thành khẽ thở dài. Về sau không cho phép ai ức hiếp cô ấy hết, nếu không thì hắn nhất định sẽ làm cho người đó hối hận vì đã sinh ra trên cõi đời này.

Sáng sớm.

Cung Muội Muội khẽ mở mắt, bỗng chốc đụng phải ánh mắt của người đàn ông đối diện, sâu thẳm tựa như bầu trời đêm.

Cung Muội Muội ngượng ngùng che kín mặt: "Anh nhìn em bao lâu rồi?"

"Cũng chẳng lâu, nhìn có một đêm thôi." Dạ Lương Thành cười khẽ nói.

Cung Muội Muội lập tức trừng mắt: "Cả đêm anh không ngủ sao?"

"Anh ngủ nhiều quá rồi." Dạ Lương Thành nói xong lại nhìn cô: "Đã tỉnh chưa? Hôm nay chúng ta đi hít khí trời, đi lại vận động chút.

"Vâng! Được." Cung Muội Muội mím môi cười, cô cũng muốn đi giải sầu với hắn.

Ăn xong bữa sáng, hai người bắt đầu xuất phát. Cung Muội Muội không muốn để hắn lái xe, liền theo ý cô, lái chiếc suv của cô đi về phía công viên trong thành phố.

Trên đường, nghe chút nhạc nhẹ, ánh nắng rực rỡ, đường phố nhộn nhịp phồn hoa cũng không làm mất đi sự hưởng thụ, không nhanh không vội mà đi, thu hết cảnh sắc của thành phố vào nơi đáy mắt.

Cô lái xe gần hai tiếng mới đến được cổng công viên. Nơi đây vẫn giữ gìn bộ dáng của một khu rừng, ở trong còn có một hồ nước màu ngọc bích, càng đi vào trong, khu rừng lại càng hiện ra rõ ràng hơn.

Hiện giờ, nơi này cũng chẳng có ai, Cung Muội Muội nhìn con đường hướng lên cao, cô không khỏi kêu Dạ Lương Thành một tiếng: "Ở đây cao quá, chúng ta không leo nữa."

"Tại sao?"

"Anh vừa tỉnh lại mà, em không thể để anh xảy ra chuyện gì được." Cung Muội Muội lo lắng nói.

Dạ Lương Thành đột nhiên nắm lấy tay cô: "Em coi thường anh quá đấy, chúng ta thử leo nhé."

"Dạ Lương Thành, đừng..."

"Muốn anh cõng em?" Dạ Lương Thành lại không muốn lùi bước.

Cung Muội Muội chỉ đành chiều ý hắn: "Được, leo một nửa thôi."

Cuối cùng, Dạ Lương Thành còn chưa leo đến đỉnh, Cung Muội Muội đã thở hổn hển, còn hắn thì vẫn giữ vững hô hấp bình thường, xem ra những luyện tập ngày trước của hắn cũng chẳng hề uổng phí, dù cho có hôn mê ba tháng nhưng thân thể cũng vẫn không tồi.

Lần hôn mê này, Dạ Lương Thành không hề mắc bệnh bội nhiễm nào, chỉ là khu thần kinh kí ức có chịu chút tổn thương, vốn cơ thể hắn đã rất cường tráng, còn khỏe hơn người bình thường mấy lần, vì vậy, hắn vốn chẳng lo cơ thể mình không chịu nổi.

Đứng trên đỉnh núi, vào lúc này, tứ phía không một bóng người, Cung Muội Muội rúc vào lòng hắn. Nhìn cảnh phồn hoa phía xa xa, cô đột nhiên nhón chân, hôn một cái lên gò má hắn.

Mắt Dạ Lương Thành khẽ híp lại, bàn tay to đã chặn ở sau gáy cô, Cung Muội Muội muốn rời ra, nhưng vào giây sau, nụ hôn của người đàn ông đã đuổi tới môi cô, đôi môi mỏng nhiệt tình phủ lên bờ môi căng mọng của cô.

Trong nháy mắt, cả người Cung Muội Muội như có dòng điện chạy qua, cô ôm chặt lấy cổ của người đàn ông, kiễng chân lên làm nụ hôn sâu và dài hơn.

Từ lúc mối quan hệ của hai người bắt đầu có bước đột phá cho tới nay đã là chuyện của nửa năm trước rồi. Vào lúc này, cả hai người đều khát vọng lẫn nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.