Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 479: Chương 479




Được anh cho phép, ánh mắt cô gái lập tức giống như cả bầu trời sao lấp lánh, rực sáng khiến trái tim rung động.

"Cám ơn anh Tịch!"

Giọng nói nhỏ nhẹ khiến lòng người thư thái.

Huống hồ sau khi vào phòng, nhìn cô chuẩn bị tới ngủ trên sofa, Tịch Phong Hàn có chút không nhẫn tâm, anh nói với cô: "Cô lên giường ngủ đi, tôi ngủ ở sofa."

"Không được, tôi có thể ngủ ở sofa, giường để cho anh ngủ." Giọng Tiểu Liễu rất dè dặt, mang ý lấy lòng.

Tịch Phong Hàn nheo mắt: "Được rồi, cô ngủ đi."

"Tôi không ngủ, tôi còn chưa tắm." Tiểu Liễu thấy rằng mình hơi bẩn, chủ yếu là vì hôm nay cô ngồi trên mặt đất, chắc chắn không thể ngủ trên giường anh được.

"Tôi không chê." Tịch Phong Hàn nói.

"Vậy... tôi đi tắm một lát! Anh có thể cho tôi mượn một bộ quần áo không? T-shirt là được."

Tịch Phong Hàn bước tới trước tủ quần áo cầm lấy một chiếc t-shirt màu trắng đưa cho cô, Tiểu Liễu nhận lấy, cô đi về phía phòng tắm trong phòng Tịch Phong Hàn, anh muốn nói điều gì đó song cô đã kéo cửa bước vào rồi.

Tịch Phong Hàn khẽ thở dài, anh lấy một cuốn sách từ trên giá sách bên cạnh ra đọc, mong sẽ đánh bay những suy nghĩ vừa xuất hiện trong đầu.

Tiếng nước chảy trong phòng tắm vang lên, cho dù phòng cách âm rất tốt nhưng vẫn có thể nghe được, Tịch Phong Hàn hơi ngẩng đầu lên, nghĩ tới lúc này trong phòng tắm của anh đang có một cô gái không mặc gì.

Anh không thể nào bình tĩnh như thường lệ, cuốn sách trong tay cũng mất đi sức hấp dẫn, anh không tài nào đọc vào đầu, anh có chút bực bội gấp cuốn sách lại.

Bây giờ anh không biết nên làm gì thích hợp, sau mười mấy phút tiếng nước dừng lại, sau đó Tiểu Liễu mặc một chiếc áo t-shirt dài màu trắng bước ra.

Áo t-shirt của anh mặc trên người cô trở lên vô cùng dài rộng, đôi chân thon dài của cô để lộ ra ngoài, trên chiếc t-shirt mỏng thấp thoáng có thể thấy cô không mặc áo ngực.

Tịch Phong Hàn thần kinh căng thẳng, cô gái này dường như hoàn toàn không biết được sự nguy hiểm khi ở cùng với một người đàn ông xa lạ.

"Tôi nhường phòng tôi cho cô, cô có thể ngủ một mình không? Tôi sang phòng khách ngủ." Tịch Phong Hàn giọng hơi khàn lên tiếng.

Nghe anh nói sẽ rời đi, Tiểu Liễu lập tức hoảng sợ, cô vội vàng chạy tới, lúc này Tịch Phong Hàn vẫn còn ngồi trên sofa, cô bất ngờ trượt chân, cả người ngã nhào về phía anh.

"A..."

Tịch Phong Hàn nhanh tay nhanh mắt, vươn tay ra đón lấy cô, cả người cô bổ nhào vào lòng anh, gương mặt đập lên cơ bắp săn chắc của anh đau tới chảy nước mắt.

Hai tay cô giữ chặt lấy vai anh, ngẩng mặt nhìn anh nói: "Xin lỗi..."

Cô gái vừa tắm xong trên người hương thơm thoang thoảng, Tịch Phong Hàn khi hít thở vô tình hít cả mùi hương cơ thể cô.

Anh ngẩn ngơ một lát, đột nhiên một đôi môi mềm mại, ngọt ngào chạm nhẹ vào môi anh.

Anh lập tức mở tròn mắt, chỉ thấy đôi bàn tay nhỏ bé đang ôm vai anh từ từ men lên cổ, ôm rất chặt, mùi thơm ngọt ngào của cô gái tỏa ra trên môi cô.

Cô đã hôn anh?

Tịch Phong Hàn lập tức lấy tay đẩy cô gái đang hôn mình ra, cô gái tuy nhỏ bé nhưng sức lực rất khỏe, bàn tay nhỏ nắm chặt lại, môi hồng miết nhẹ trên môi anh như thể không biết hôn ra sao.

Sức nhẫn nại của Tịch Phong Hàn là có giới hạn, lí trí lập tức bị cô gái này làm cho tiêu tan, bàn tay anh bỗng nhiên không đẩy cô nữa, ngược lại giữ chặt lấy gáy cô.

Làn môi anh mạnh mẽ hôn lấy môi hồng của cô, biến bị động thành chủ động.

"A..." Người Tiểu Liễu run lên, nhưng cô rất vui mừng, mừng vì anh không đẩy cô ra.

Cơ thể mảnh mai của cô ngồi trên đùi anh, hai người hôn cuồng nhiệt trên sofa.

Lí trí của Tịch Phong Hàn đột nhiên quay về, khi người con gái trong lòng mềm mại dựa sát vào anh, anh bất ngờ né người, đẩy cô lên sofa bên cạnh, sắc mặt sa sầm.

"Sao vậy?" Tiểu Liễu hoảng hốt hỏi.

"Ai bảo cô giở trò quyến rũ như vậy?" Ánh mắt Tịch Phong Hàn sắc bén như dao nhìn cô.

Tiểu Liễu vô cùng sợ hãi, cô lắc đầu, nước mắt giàn giụa: "Không ai chỉ cho tôi cả... là tự tôi... tôi muốn ở lại nhà anh, tôi muốn... tôi muốn làm cho anh vui..."

Sắc mặt Tịch Phong Hàn không hề dịu xuống, ánh mắt sắc bén nhìn cô chằm chặp: "Sao cô biết cô làm vậy tôi sẽ vui?"

"Tôi không biết... tôi tưởng anh sẽ thích." Tiểu Liễu nói xong liền sụt sịt, đôi môi hồng rõ ràng hơi sưng tấy lên, vết tích bị anh hôn.

Tịch Phong Hàn thu bớt lại ý lạnh trên người, anh nhíu mày: "Sáng sớm mai tôi cho người đưa cô đi."

Tiểu Liễu nghe thấy lời nói vô tình như vậy nước mắt lập tức tuôn trào, cô nằm bò trên sofa khóc như một đứa trẻ.

Tịch Phong Hàn đứng cạnh sofa nhìn cô, thấy nước mắt cô rơi trên sofa, anh liền quay lưng lấy hộp giấy tới, rút ra hai tờ đưa cho cô: "Đừng khóc nữa."

Tiểu Liễu cầm lấy giấy lau nước mặt nhưng vẫn không ngừng thút thít.

Tịch Phong Hàn cắn môi nhìn cô: "Nếu như cô thực sự muốn sinh sống thoải mái, tôi có thể sai người tìm giúp cô một công việc nhẹ nhàng.

Tiểu Liễu phồng má nói: "Nhưng mà tôi không có nơi nào để ở cả."

"Tôi sẽ cho người sắp xếp một căn hộ tạm thời cho cô ở."

"Nhưng tôi sợ..." Nói xong Tiểu Liễu nài nỉ: "Nếu như tôi đi làm rồi, tôi có thể tạm thời sống ở nhà anh không? Anh yên tâm, tôi chỉ sống một thời gian thôi, đợi khi tôi không sợ nữa tôi sẽ dọn đi."

Tịch Phong Hàn ngẫm nghĩ một lát rồi hỏi: "Cô muốn làm công việc thế nào?"

"Có công việc nào được ở gần anh không? Tôi không sợ khổ, rót nước bưng trà tôi đều có thể làm."

Tịch Phong Hàn nhớ tới tiệm cà phê duy nhất ở bên cạnh phủ tổng thống, anh thường xuyên tới đó làm việc, sắp xếp cô tới đó làm cũng không tồi.

"Công việc trong tiệm cà phê có được không?"

"Vâng, tôi đồng ý!" Tiểu Liễu gật đầu.

"Được, vậy sáng mai tôi sẽ cho người sắp xếp, cô hãy làm việc ở tiệm cà phê! Tôi cho phép cô tạm thời ở lại nhà tôi nhưng cô nhất định phải ngủ ở phòng khách, không được phép giở trò quyến rũ như ban nãy."

"Vậy... vậy tại sao ban nãy... anh còn hôn tôi?" Tiểu Liễu không hề quên vừa nãy anh đẩy cô ra trước, nhưng sau đó anh lại chủ động hôn cô.

Tịch Phong Hàn bất giác đỏ mặt: "Đó là tôi trừng phạt cô, nếu sau này cô làm sai việc gì tôi sẽ không tha cho cô đâu."

Tiểu Liễu chớp mắt, cô mỉm cười: "Vậy nếu như sau này tôi thường xuyên phạm lỗi anh cũng sẽ dùng cách này trừng phạt tôi chứ?"

Tịch Phong Hàn bất giác bực bội trừng mắt nhìn cô: "Tôi nhất cô không nên phạm lỗi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.