Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 487: Chương 487




Emily đồng ý “Vâng, anh lên đi!” Nói xong, cô tắt hết mọi xu thế cổ phiếu ban nãy, đổi sang chương trình giải trí, trông cô giống kiểu như một nữ nhân chỉ thích nói chuyện nhảm nhí.

Chuông cửa kêu, Emily nhếch khoé miệng nở nụ cười mở cửa.

Lục Tuấn Hiên ở ngoài vô cùng hưng phấn, hắn bế bổng Emily lên làm cô giật mình “Tuấn Hiên, anh nói cho em biết đã, tin tốt gì vậy!”

Lục Tuấn Hiên đặt cô lên ghế sopha, sau đó từ trong túi rút ra một quyển sổ màu đỏ đưa cho cô “Em tự xem đi.”

Emily cầm lên xem, nhìn thấy ba chữ bản ly hôn ở trên, cô kinh ngạc nhìn hắn “Anh ly hôn rồi?”

“Đúng vậy, sáng này anh đã thành công trở thành quý tộc độc thân.”

“Nhưng mấy hôm trước anh còn bảo vợ cũ của anh không chịu ký mà.”

“Cô ta đồng ý rồi, anh đưa cô ta 200 triệu phí chia tay, cô ta đồng ý ký tên rồi.” Ánh mắt của Lục Tuấn Hiên có chút lấp lánh nhưng không dám nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo của Emily.

“Nhưng lần trước anh còn bảo cô ta đòi 1 tỷ phí chia tay.” Emily có chút ngạc nhiên hỏi lại.

“Cô ta bây giờ cần tiền gấp cho nên thoả hiệp rồi, tối qua bọn anh nó xong rồi, anh chuyển cho cô ta 200 triệu phí chia tay, cô ta ký tên ngay tại chỗ. Cái này không quan trọng, quan trọng là cuối cùng anh cũng có thể ở bên em rồi, Emily.”

Emily nhếch môi cười, “Tuấn Hiên, nếu như là vậy, vậy thì chúng t có thể đi gặp bố mẹ em rồi.”

“Được! Lúc nào cũng được!” Lục Tuấn Hiên dịu dàng cười.

Emily nhìn Lục Tuấn Hiên, ánh mắt của hắn lấp lánh “Lần này em yên tâm rồi chứ!”

“Vâng! Tất nhiên, em yêu anh, em sẽ chẳng quan tâm anh đã từng ly hôn bao nhiêu lần.”

Đúng lúc này, điện thoại của Lục Tuấn Hiên kêu lên, hắn cầm điện thoại “Anh nghe điện thoại nhé”.

Lục Tuấn Hiên từ ban công nghe điện thoại xong đi vào, nhìn Emily nói “Anh phải về công ty một chuyến.”

“Vâng, anh đi đi!” Emily đứng dậy tiễn hắn. Lục Tuấn Hiên trước khi đi còn không kìm được quay người lại muốn hôn cô. Emily cười rồi đưa trán cho hắn hôn. Hôn xong, Lục Tuấn Hiên cười và nói “Buổi tối anh mời em ăn cơm.”

“Vâng! Được ạ! Anh đi làm đi!”

Lục Tuấn Hiên rời đi.

Emily thở phào, cô đi tới cầm chiếc điện thoại để trên bàn, bấm số của Cung Dạ Tiêu.

“Alo!” Tiếng Cung Dạ Tiêu vang lên.

Emily vừa đi tớii sô pha hướng ban công, vừa nói “Dạ Tiêu, có việc này tôi muốn báo với cậu. Vừa rồi Lục Tuấn Hiên đến tìm tôi nói ly hôn thành công rồi.”

“Hắn nói với cô thế nào?”

“Hắn nói vợ cũ của hắn cần tiền gấp, sau đó đồng ý 200 triệu phí chia tay, bên nữ ký tên rồi nhưng tôi có một dự cảm lạ lắm, tôi cảm giác bên nữ không thể nào dễ dàng thoả hiệp như vậy được.

“Thẩm Quân Dao tôi gặp rồi, thật sự không phải là người dễ dàng thoả hiệp.” Cung Dạ Tiêu lúc này cũng thấy kỳ lạ.

“Cậu nói trong này liệu có nguyên nhân gì không?”

“Nếu như hắn ly hôn thành công rồi thì cậu có thể đưa hắn vào cuộc bất cứ lúc nào.”

“Ừ! Đồng ý.Tôi chỉ định nói với cậu một tiếng.”

“Emily, phiền cô quá.”

“Không có gì, so với việc năm đó cậu ra tay, việc tôi làm chẳng sá gì.”

Thẩm Gia đợi mãi đến chiều cũng không thấy con gái về, cũng chẳng có điện thoại đến. Lúc này vợ chồng Thẩm thị nóng như lửa đốt. Bọn họ có một dự cảm không lành, con gái của họ có thể đã gặp chuyện bất trắc. Nhưng bây giờ chuyện quan trọng nhất vẫn là tìm được con gái.

Phía cảnh sát trả lời là sau khi mất tích 24 tiếng mới có thể lập án, vợ chồng Thẩm thị chỉ có thể chờ, chờ đến 24 tiếng trôi qua lập tức đến đồn cảnh sát lập án.

Lục Tuấn Hiên cũng giả vờ tìm kiếm, như vậy hắn có thể nghe ngóng chút manh mối từ vợ chồng Thẩm thị bất cứ lúc nào.

Khi nghe được tin Thẩm gia chuẩn bị báo án sau 24 tiếng, hắn bèn hoảng hốt, lồng ngực căng cứng. Nếu phía cảnh sát tham gia thì hắn không dám chắc bản thân không có chút tình nghi nào.

Trong lâu đài.

Sau khi tên nhóc đi học, thú vui của Trình Li Nguyệt là lên mạng xem phim giết thời gian, tóm lại, cô bây giờ vô cùng thảnh thơi, không có bất cứ áp lực nào.

Trình Ly Nguyệt lướt web bỗng nhiên thấy có tin mới được đưa lên, có liên quan đến việc mất tích. Trình Ly Nguyệt có chút quan tâm bèn click chuột vào mở ra.

Cô kéo xuống dưới, trong chốc lát ngây ra, cô thấy người mất tích là Thẩm Quân Dao.

Đây là bức ảnh thường ngày của cô ta, để ở nơi dễ nhìn thấy nhất, ở dưới ghi là cô ta mất tích từ tối qua đến nay chưa có tin tức gì, người nhà vô cùng lo lắng, hy vọng Thẩm Quân Dao có đọc được hay người nào đó nhìn thấy cô thì báo tin cho gia đình.

Trình Ly Nguyệt thật sự không ngờ rằng bản thân có ngày trên mạng đọc được tin mất tính của Thẩm Quân Dao, cô ta xảy ra chuyện gì rồi?

Thông thường hai chữ “mất tích” thường khiến người ta có dự cảm xấu.

Trình Ly Nguyệt không kìm được kéo xuống dưới, chỉ nhìn thấy thông tin của Thẩm Quân Dao được đưa lên, họ tên, chiều cao, cân nặng, đều vô cùng chi tiết.

Trình Lưu Ly kéo lên, nhìn chăm chú ảnh Thẩm Quân Dao vài giây, cô thật sự không cần đồng cảm với cô ta, có lẽ Thẩm Quân Dao chỉ đi thay đổi không khí mà thôi.

Dù sao thì mối quan hệ hôn nhân giữa cô ta với Lục Tuấn Hiên cũng đang rất gay gắt.

Tin Thẩm Quân Dao mất tích chốc lát đã phủ đầy mạng, phía Lục gia cũng nhanh chóng biết được, là do Lục Nhã Tình nhìn thấy trên mạng.

“Mẹ, mẹ mau xem này, có tin hay lắm, Thẩm Quân Dao mất tích rồi.” Lục Nhã Tình vỗ tay, lộ rõ vẻ vô cùng hoan hỉ.

Trần Hiệp liền ngồi lại bên cạnh, hỏi “Cô ta mất tích rồi? Sao vậy?”

“Con không biết, ở đây chỉ viết là từ 10 giờ tối qua đến nay không có tin tức gì, điện thoại thì tắt máy, không tìm được người, bây giờ tin cô ta mất tích trở thành tin hot nhất trên mạng rồi, đáng đời!” Lục Nhã Tình thở hắt ra.

Trần Hiệp lấp tức chau mày nghĩ, nếu cô ta mất tích thật thì đơn ly hôn không ký được sao?

Trần Hiệp lập tức gọi tới số của con trai.

“Vâng, mẹ.”

“Tuấn Hiên, con thấy tin trên mạng chưa? Thẩm Quân Dao mất tích rồi.”

Lúc đó Lục Tuấn Hiên vô cùng bình tĩnh, nói “Con thấy rồi.”

“Vậy đơn ly hôn làm thế nào?”

“Mẹ, mẹ yên tâm, Thẩm Quân Dao tối qua đã ký tên rồi, con và cô ta đã xoá bỏ được quan hệ hôn nhân.”

“Sao cơ? Tối qua con gặp Quân Dao à? Thế con biết nó đi đâu không?”

“Con cũng không biết, chắc là tâm trạng không tốt, đi đâu giải sầu rồi! Mẹ, mẹ đừng lo lắng nữa.”

“Không phải mẹ lo, mà bây giờ cô ta mất tích, mẹ sợ con bị kéo vào vụ này.”

“Mẹ, mẹ đừng nghĩ lung tung, con sao có thể dính vào việc này được.” Khi đó, giọng của Lục Tuấn Hiên rất bình thản.

Trần Hiệp lập tức yên tâm nói: “Không dính vào thì tốt!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.