Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 494: Chương 494




Cuối cùng cô cũng bắt đầu thu dọn, quần áo của cô cũng không có nhiều, tất cả đều là Tịch Phong Hàn mua cho cô, có tầm bốn bộ, cô nhét hết vào một túi đựng quần áo lớn, quần áo mùa hè rất dễ thu dọn, chỉ một lúc là đã xong.

Tiểu Liễu xách túi đồ từng bước tường bước bước xuống cầu thang, nhìn người đàn ông đang ngồi trên chiếc sofa, cô đi đến trước mặt hắn: "Tôi dọn xong rồi."

Tịch Phong Hàn đứng dậy, đưa tay xách lấy túi quần áo trên tay cô, dường như nhẹ như thế mà trông cô xách lại mệt đến vậy.

Cô cố dằn lại lòng mình, đột nhiên, nước mắt cô rơi, Tịch Phong Hàn đi đằng trước nên không phát hiện ra, mà cô cũng cố cúi mặt xuống, không muốn để hắn phát hiện ra những giọt nước mắt này, lúc đi ra khỏi cửa, cô nhìn thấy phía trước cửa sổ của hắn hình như có để một cái mắc chìa khóa, cô do dự một chút, rồi đưa tay ra cầm lấy chiếc mắc khóa nhỏ, cô muốn đem nó đi, vì ít nhất cô có thể mang đi một thứ thuộc về hắn.

Lúc Tịch Phong Hàn quay đầu, vẻ mặt của Tiểu Liễu đã trở lại bình thường, cô cười, rồi giơ ra chiếc móc khóa đang cầm trong tay,"Cái này có thể tặng tôi không?"

Tịch Phong Hàn ngơ ra một lúc, móc khóa này là do một cậu bé tặng hắn lúc đi công tác ở một nước, sau khi về nước hắn đặt ở cửa sổ để trang trí, lúc này cô muốn, hắn đương nhiên đồng ý tặng cô.

"Cô thích thì cứ cầm lấy."

Tiểu Liễu không khỏi có chút buồn, cô không phải vì thích mà lấy, mà vì đây là đồ của hắn, cho nên, cô muốn giữ lại để làm kỷ niệm.

Ngồi trên xe, Tiểu Liễu nắm chặt lấy chiếc móc chìa khóa trong tay, chiếc xe của Tịch Phong Hàn đã chạy ra khỏi biệt thự, ký túc xá của quán cafe ở ngay bên cạnh quán cách đó không xa, nơi đây có chút xa trung tâm, nên ở đãi ngộ với nhân viên cũng rất tốt.

Dừng ở cửa ký túc xá, Tiểu Liễu xách túi quần áo, nhìn người con trai anh tuấn phi phàm đứng bên xe vẫy vẫy tay: "Tạm biệt."

"Nếu cô không muốn làm việc ở đây nữa, hay muốn rời đi, thì nói với tôi một tiếng." Tịch Phong Hàn giống như người anh trai đang dặn dò.

"Ừ! Tôi biết rồi." Tiểu Liễu gật đầu, biết rõ hắn vẫn chưa rời đi, cô vẫn quay người bước vào trong đại sảnh.

Phía sau, Tịch Phong Hàn cắn cắn đôi môi mỏng, mở cửa xe bước vào, chiếc xe màu đen chậm rãi rời đi.

Tiểu Liễu đứng trước cửa sổ của phòng khách, nhìn chiếc xe rời đi, cô khẽ thở dài, ngây ra không biết nên làm gì.

Tập đoàn Lục Thị.

Lục Tuấn Hiên ngồi trên trên ghế, tất cả các văn kiện được đem đến ngày hôm nay hắn chẳng để tâm mà ký, cho dù là văn kiện gấp trợ lý đưa vào, hắn cũng chỉ nhìn qua, kí một chữ và cho cô ra ngoài.

Bây giờ, điều hắn quan tâm nhất không có gì ngoài việc tiến triển vụ án của Thẩm Quân Dao, bên phía cảnh sát bây giờ vẫn chưa thấy gọi hắn đến, điều này vừa khiến hắn yên tâm, lại vừa khiến hắn lo lắng, đột nhiên, Lục Tuấn Hiên nghĩ đến điểm đỗ xe lần trước, gần đấy hình như không có camera.

Ngỗ nhỡ có, cảnh sát đã đến xem xét chưa? Nếu như để ai biết được lúc đó hắn mang Thẩm Quân Dao đi, như vậy hắn lại càng bị tình nghi.

Lục Tuấn Hiên nghĩ thế liền đứng ngồi không yên, hắn vội vàng cầm lấy chìa khóa xe lên đường, hắn phải lập tức đi xác định lại một phen mới được.

Lục Tuấn Hiên đi đến ga ra, ngồi lên xe của mình, phóng nhanh ra ngoài, lúc xe của Lục Tuấn Hiên chạy ra ngoài, một chiếc xe con màu đen đỗ ở bên lập tức theo đuôi.

Lục Tuấn Hiên chỉ chuyên tâm vào việc phải đến lại chỗ dừng xe tối hôm đó, hoàn toàn không để ý đến chiếc xe đi theo phía sau, nửa giờ sau hắn đã đến khu dân cư cạnh nhà họ Thẩm.

Tối hôm đó, hắn đỗ xe dưới cái cây này, hiện giờ, xe của hắn đã dừng lại. Lục Tuấn Hiên không dám xuống xe, hắn chỉ dám ngồi trên xe, ngó nghiêng khắp nơi. Nhưng cuối cùng, hắn vẫn có chút lo lắng, đẩy cửa xuống xe, hắn giả vờ đi qua đi lại, ánh mắt nhìn quanh bốn phía.

Đây là cửa sau, gần đây chỉ có các hộ dân, không có của hàng lớn nào, vả lại, đây là cửa sau của một khu dân cư nên có lẽ sẽ không lắp camera, hơn nữa đây là một tòa nhà cũ, đến các đồ dùng cũng rất đơn giản.

Lục Tuấn Hiên khẽ thở dài một hơi, xác nhận được xung quanh đều không có camera, cuối cùng hắn cũng có thể yên tâm rồi.

Hắn đột nhiên nhớ đến vợ chồng nhà họ Thẩm, hắn nghĩ mình nên đi hỏi bọn họ, nói không chừng trong tay họ nắm những chứng cứ mà hắn không biết.

Lục Tuấn Hiên gọi cho ông Thẩm, nói hắn đến chỗ ông, muốn gặp ông.

Ông Thẩm cho hắn tới.

Trong chiếc xe màu đen đằng sau của là vệ sĩ mà Cung Dạ Tiêu phái tới để theo dõi Lục Tuấn Hiên, người vệ sĩ đó đang gọi điện cho Cung Dạ Tiêu, báo cáo tình hình.

"Được, tiếp tục theo dõi, ghi chép hết các hành động khả nghi của Lục Tuấn Hiên lại." Cung Dạ Tiêu ở đầu bên kia phân phó.

Cung Dạ Tiêu biết, người giết hại Thẩm Quân Dao chính là Lục Tuấn Hiên, chỉ là hắn không tiện để trực tiếp thông báo cho cảnh sát, nhưng chuyện này hắn tuyệt đối không khoanh tay đứng nhìn, bây giờ điều quan trọng nhất là tìm ra thi thể của Quân Dao, tìm thấy thi thể, cảnh sát nhất định sẽ dốc toàn lực để điều tra rõ chân tướng, đến lúc đó, Lục Tuấn Hiên sẽ khó tránh khỏi tai kiếp.

Lục Tuấn Hiên từ nhà họ Thẩm đi ra, vẫn tốt, nhà họ Thẩm bây giờ vẫn chưa nghi ngờ gì hắn, hơn nữa hai ngày nay ông Dạ cầm thẻ của Thẩm Quân Dao đi trả hết những gì còn nợ nần, bây giờ ông chỉ mong con gái quay về.

Còn bên phía cảnh sát, vẫn không có thông báo gì về cái chết của Thẩm Quân Dao, vẫn đang liệt vào danh sách những người mất tích.

Lục Tuấn Hiên thầm nghĩ, Thẩm Quân Dao sẽ không thể nổi lên mặt nước được, hắn có thể không lo lắng gì nữa, cả đời này Thẩm Quân Dao sẽ trở thành người mất tích.

Lục Tuấn Hiên nhớ đến Emily đã rời đi, hắn không khỏi muốn đi tìm cô, muốn cùng cô ra mắt gia đình, lấy cô, cuộc sống huy hoàng của hắn sẽ lại một lần nữa được lật sang trang mới.

Nghĩ đến đây, Lục Tuấn Hiên cong môi cười, hắn ngẩng đầu nhìn lên trời, đột nhiên trời đầy mây đen, hắn hơi giật mình, cầm điện thoại xem dự báo thờ tiết, thấy mấy ngày sau sẽ có mưa to.

Lục Tuấn Hiên cắn môi, sắc mặt của hắn liền u ám đi mấy phần, hắn hoàn toàn quên mất chuyện thời tiết xấu, cơ thể bị trói bằng vòng sắt của Thẩm Quân Dao ngộ nhỡ bị không thể chống lại được nước lũ, hoặc không cẩn thận bị tuột ra thì sao?

Tâm trạng của Lục Tuấn Hiên cảm thấy lo lắng, xem ra ngày mai sau khi mưa xong, hắn nhất định phải đến đó xem sao.

Đồn cảnh sát.

Một dáng vẻ cao gầy đến mê người bước đến, dung nhan xinh đẹp, khiến cho cô vừa tiến đến, liền thu hút mọi sự chú ý.

"Xin chào, tôi muốn tìm cảnh sát viên phụ trách vụ án của cô Thẩm Quân Dao, tôi có một chút thông tin muốn trình báo.

"Xin hỏi cô tên là gì?"

"Tôi là Emily."

"Vâng!"

Rất nhanh, Emily đã được cảnh sát phụ trách vụ án này mời vào gặp mặt,"Xin hỏi cô và cô Thẩm Quân Dao có quan hệ như thế nào?”

"Tôi không quen Thẩm Quân Dao, nhưng thời gian trước, tôi và chồng sắp cưới của cô ấy anh Lục Tuấn Hiên có quen biết, tôi có một vài thông tin muốn được trình báo với các anh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.