Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 520: Chương 520




Cung Dạ Tiêu sắp phát điên rồi.

Sau một buổi tối tìm kiếm, Trình Ly Nguyệt giống như biến mất khỏi thế gian này vậy. Với thân phận của Tịch Phong Hàn, hắn có thể điều động toàn bộ nhân lực và lực lượng cảnh sát ở thành phố này nhưng sau khi vụ nổ diễn ra, tình hình lúc đó quá hỗn loạn, tất cả mọi người đều hoảng hốt lo sợ, chỉ muốn giữ lấy mạng sống của mình.

Đâu có người nào có thể quan tâm đến chuyện ai bị thương, ai mất tích chứ?

Trình Ly Nguyệt không hề bị thương ở hiện trường. Cung Dạ Tiêu đã chuẩn bị tâm lý cho tình trạng xấu nhất là Trình Ly Nguyệt đã chết rồi, nhưng cô không hề có mặt trên con đường thông ra cửa chính của trung tâm mua sắm.

Cho nên, cô nhất định không bị thương, chỉ là không biết vì sao mà cô lại biến mất thôi.

Nếu bây giờ cô đang chờ hắn ở cổng chính của trung tâm thương mại thì cô nhất định sẽ rất sốt rột chờ hắn đi ra, bởi vì, cô cũng lo lắng cho hắn y như vậy.

“Cung tiên sinh, phu nhân của ngài có chứng bệnh gì không? Ví dụ như về mặt sức khỏe chẳng hạn.” Một người được điều động tạm thời đến để hỗ trợ chuyên gia, hắn ta ngồi đối diện với Cung Dạ Tiêu. Nhìn người đàn ông giàu có này, hắn liền để lộ ra ánh mắt bi đau khổ giống như những người bình thường, một vẻ mặt luống cuống và hoang mang. Hắn ta nghĩ rằng cô gái này nhất định là người vô cùng quan trọng đối với hắn.

“Cô ấy vừa sinh được hơn một tháng.” Cung Dạ Tiêu nắm tay thành hình quả đấm.

“Vậy thì phu nhân có tiểu sử mắc căn bệnh di truyền nào không?” Chuyên gia tiếp tục hỏi.

Bỗng nhiên Cung Dạ Tiêu ngẩng đầu nhìn về phía chuyên gia: “Anh đang nghi ngờ cái gì?”

“Đoàn người lúc đó vô cùng hỗn loạn, cho nên chắc chắn là phu nhân cũng rất hoang mang. Theo như điều tra tại hiện trường thì phu nhân biến mất khỏi đó mà không hề bị thương. Phu nhân đã biến mất, không loại trừ khả năng là bệnh tình của phu nhân đột nhiên tái phát, sau đó phu nhân đã rời khỏi hiện trường bằng cách nào đó mà chúng tôi không phát hiện ra.”

Khuôn mặt tuấn tú của Cung Dạ Tiêu vui lên một chút, hắn đột nhiên hét lên: “Cô ấy ấy có tiểu sử mắc bệnh mất trí nhớ, chỉ là, cô ấy không thể phát bệnh trong một ngày được.”

Chuyên gia hơi sợ hãi, sau đó hắn ta trầm tư vài giây rồi nói: “Đây là loại bệnh di truyền như thế nào?”

“Phụ nữ trong gia tộc của cô ấy đều có một loại u lành tính ở bốn phía khu thần kinh trí nhớ, loại u này không ảnh hưởng đến sức khỏe, nhưng mà sẽ gián tiếp khiến cho con người mất trí nhớ.”

“Phu nhân vừa mới sinh xong ư?”

“Đúng thế.” Cung Dạ Tiêu gật đầu.

“Vậy lúc phu nhân mang thai, các ngài có phát hiện ra phu nhân có chỗ nào không hợp lý không? Ví dụ như phu nhân hay quên, trí nhớ không tốt, hoặc là thực hiện một số cuộc kiểm tra não bộ không?”

Mỗi câu chuyện Cung Dạ Tiêu cùng Trình Ly Nguyệt nói chuyện với nhau, hắn đều nhớ hết trong đầu. Con mắt của hắn hơi mở to ra, “Lúc mang thai, cô ấy thường than thở rằng trí nhớ không tốt. Cô ấy luôn tự nói rằng, đó là tình trạng mơ màng sẽ xảy ra trong lúc mang thai, chẳng lẽ... đó là một tín hiệu?”

“Có khả năng rất cao đó chính là một loại tín hiệu! Mang thai là một quá trình phức tạp vô cùng, hơn nữa, mang thai là một kiểu mang theo một sinh mạng rất vĩ đại, đồng thời, nó cũng sẽ kích thích cơ thể của người mẹ trở nên sưng phù, sống lại, hoặc là một loại kích thích dài kỳ.” Chuyên gia bỗng nhiên bắt đầu có chút manh mối. Cung Dạ Tiêu tự nhiên muốn đánh cho mình một phát, hắn ta lại luôn không để ý đến chuyện trí nhớ của cô bị giảm sút.

“Có lẽ trong lúc hỗn loạn, phu nhân của ngài đã gặp phải một loại kích thích nào đó, hoặc là có sự va chạm trên cơ thể, khiến cho thần kinh trí nhớ của phu nhân bị gián đoạn, hiện trường quá hỗn loạn, cho nên phu nhân sẽ theo bản năng an toàn mà trốn tránh đến một chỗ thật xa.”

Hốc mắt của Cung Dạ Tiêu hiện lên sự ẩm ướt, đây chính là suy đoán mà hắn mong đợi, có lẽ cô chỉ mất trí nhớ thôi, cô không sao, cô chỉ quên mất hắn thôi.

“Vì vậy, Cung tiên sinh, ngài có thể liên hệ với cảnh sát để thực hiện tìm kiếm dựa trên phương diện này, nới rộng phạm vi điều tra những chỗ rìa bên ngoài thành phố, tôi tin rằng phu nhân đã mất trí nhớ của anh chắc chắc sẽ không rời khỏi đây.”

“Cô ấy không có giấy tờ tùy thân, cũng không có tiền, trên người cô ấy không có một xu nào cả.” Hô hấp của Cung Dạ Tiêu lập tức ngưng trệ vài giây, một người phụ nữ mà trên người không có tiền, cũng không có giấy tờ tùy thân, thì làm sao mà cô sống được ở thành phố này chứ?

Cũng có thể có người tốt giúp đỡ, cũng có thể bị người khác ức hiếp...

Chỉ cần nghĩ đến khả năng phía sau thì Cung Dạ Tiêu lại muốn điên lên, hắn lập tức gọi điện thoại cho Tịch Phong Hàn, nói cho hắn ta biết những lời chuyên gia vừa giải thích, để gia tăng sự bảo vệ toàn bộ thành phố này thêm mấy cấp, sau đó, hắn bắt đầu tìm kiếm Trình Ly Nguyệt đang mất trí nhớ.

Sau khi có sự suy đoán này, Cung Dạ Tiêu không còn thiếu manh mối nữa rồi, ít nhất thì hắn có thể yên tâm hơn nhiều, chí ít hắn cũng bắt đầu có mục tiêu và phương hướng rồi.

Nhưng trong khoảng thời gian một ngày một đêm này, Trình Ly Nguyệt đã sớm rời khỏi thành phố A rồi, cô đang ở trên một hòn đảo nhỏ cách đây mấy chục nghìn km.

Sau khi máy bay hạ cánh từ đêm qua, cô bắt đầu nghỉ ngơi, không biết có phải là cô quá mệt hay không mà vừa tỉnh lại đã là chín giờ sáng hôm sau rồi.

Cô rất kinh ngạc vì vốn tiếng Anh của cô lại có thể giao tiếp thuận lợi với người dân ở đây. Mặc dù Lam Ca biết nói tiếng Trung, nhưng những người ở đây hầu như đều giao tiếp bằng tiếng Anh.

Trình Ly Nguyệt ăn xong bữa sáng ở phòng khách bên cạnh phòng ngủ thì liền đến đứng bên cửa ra ban công, ngắm nhìn những hòn đảo nhỏ kéo dài không dứt. Cô cảm thấy hơi ngạc nhiên và thú vị.

Cô cởi bộ quần áo ngày hôm qua ra rồi sau đó thay một bộ váy màu trắng có ống tay dài. Lúc đến đây, cô thấy rõ ràng đã là mùa đông rồi, vậy mà ở trên đảo lại như xuân về hoa nở vậy.

Khiến cho người ta cảm thấy vô cùng ấm áp và dễ chịu.

Mái tóc của cô dài đến tận eo. Cô đứng bên cạnh hành lang được điêu khắc họa tiết thiên sứ, ánh nắng sớm mai chiếu xuống khiến cho cả người cô đẹp đến nỗi giống như một thiên sứ phương Đông, làm cho người khác phải kinh diễm.

Lam Ca từ trên lầu đi xuống, đôi mắt màu lam của hắn ta hơi mở lớn. Hắn ta mặc một chiếc áo sơ mi màu tối, kết hợp với chiếc quần tây là phẳng phiu, khuôn mặt hoàn hảo đến mức giống như một tác phẩm điêu khắc của phương Tây vậy. Khuôn mặt hắn có sự đẹp đẽ và tinh tế của người phương Tây, đồng thời, cũng có những nét thần bí của người phương Đông, hắn ta là một người lai vô cùng hoàn hảo.

“Em đang nhìn gì thế?” Lam Ca nhẹ nhàng cười hỏi cô, hắn ta nói chuyện với cô bằng tiếng Trung, hắn ta vẫn luôn rất tự tin với tiếng Trung của bản thân.

Bởi vì mẹ của hắn ta là người châu Á.

Cảm nhận thấy hơi thở nam tính xa lạ đến gần, Trình Ly Nguyệt liền dịch người sang bên cạnh một chút. Cô nghiêng đầu nhìn về phía Lam Ca. Cô cảm thấy xa lạ với người đàn ông này.

Lam Ca nhìn vào đôi mắt trong suốt của cô, trong mắt cô tràn đầy sự dò xét đối với hắn ta. Khóe miệng hắn ta công lên để lộ ra một nụ cười quyển rũ vô cùng: “Sao thế? Em không tin tôi à?”

Trình Ly Nguyệt lắc đầu, “Anh có thể nói cho tôi biết những chuyện liên quan đến tôi nhiều hơn không?”

Hàng lông mày lưỡi mác của Lam Ca nhíu lại, dù sao thì hắn ta cũng không hiểu rõ lắm về gia cảnh của cô gái tên là Diệp Tiểu Thi này, hắn ta chỉ dựa đúng theo như địa chỉ mà ông nội của hắn ta đưa cho mà đi tìm thôi, nhưng mà cô gái kia hoàn toàn không ở đấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.