Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 705: Chương 705




Hắn liền với lấy điện thoại rồi trả lời: “Ừm! Trì Dương.”

Tổng Thống, không xong rồi, Tịch phu nhân vừa gọi đến, tôi không biết tại sao phu nhân biết được việc ngài không ở trong phủ tổng thống, hiện phu nhân vẫn đang truy hỏi ngài ở đâu! Vậy tôi có thể nói với phu nhân được không?”

Tịch Phong Hàn nở nụ cười, “Có gì mà không thể nói với phu nhân? Đúng lúc tôi cũng hi vọng mẹ tôi và Hỏa Hỏa gặp nhau!

“Nhưng... nhưng mà...”

“Được rồi, đừng nhưng nhị gì nữa, cậu cứ cho phu nhân địa chỉ, tôi sẽ kêu giúp việc chuẩn bị bữa sáng, tôi tự có cách giải quyết.” Tịch Phong Hàn cười nhẹ rồi cúp máy, nhìn cô gái trên giường đã tỉnh giấc, đôi mắt mở to nhìn hắn, hắn cũng cười rồi nhẹ nói: “Mẹ anh lát nữa sẽ đến, em nên thức dậy thôi.”

Ban nãy Hỏa Hỏa cũng nghe thấy nội dung cuộc điện thoại. Lúc này khôn mặt nhỏ nhắn của cô có chút xấu hổ nói: “Em có thể gặp mẹ anh sao?”

“Sao em lại không thể gặp mẹ anh? Mẹ anh mà nhìn thấy con dâu xinh đẹp như vậy chắc vui mừng không hết!” Nói xong, Tịch Phong Hàn đi đến tủ tìm quần áo giúp cô.

Hỏa Hỏa cũng vén chăn ra khỏi giường, mặc dù chân cô đang bó bột nhưng vẫn có thể đi lại một cách chậm chạp. Cô bước vào phòng tắm, rửa mặt sạch sẽ xong liền tập tễnh bước ra ngoài, Tịch Phong Hàn thấy vậy liền đi tới ôm lấy cô và đặt cô ngồi xuống giường.

Hắn đưa tay giúp cô cởi áo ngủ. Vì tay cô vẫn đang bó bột cho nên ngay cả việc thay đồ cũng đều cần hắn giúp đỡ.

Trong lúc thay đồ, khi trên người không còn mảnh vải che thân, rõ ràng cô cảm nhận được ánh mắt sâu thẳm của hắn, tuy rằng ánh mắt ý không mang theo một tia dục vọng nào nhưng cô có thể cảm nhận được sự căng thẳng trên thân thể hắn.

Sau khi mặc đồ xong, cô mặc áo len trắng, bên ngoài khoác một chiếc áo nhung lông chồn màu hồng, bên dưới mặc một cái chân váy hồng dài qua bắp chân. Dù sao cô cũng ngồi xe lăn nên cầm theo một tấm vải ngắn để che chân.

Hắn giúp cô chải những sợi tóc ra phía sau rồi làm bồng một ít tóc sau đầu, với kiểu tóc này nhìn cô toát lên khí chất quý tộc.

Tịch Phong Hàn bắt đầu nghĩ, không phải cô cũng được sinh ra trong gia đình quý tộc sao? Nhưng đáng tiếc rằng từ nhỏ đã bị đẩy vào trại huấn luyện, nghĩ lại hắn kích động chỉ muốn đem Locke băm thành nghìn đoạn.

“Em mặc như vậy có đẹp không?” Cô có chút lo lắng quay sang hỏi hắn.

“Đẹp lắm, em mặc gì cũng đẹp.” Tịch Phong Hàn lên tiếng khen ngợi rồi cúi người hôn nhẹ lên trán cô: “Mẹ anh hẳn là đang trên đường đến đây, chúng ta cũng nên xuống nhà thôi!”

Hắn đã kêu đầu bếp giỏi nhất chuẩn bị bữa sáng cho ba người, trong lúc đó Tịch phu ở trên đường nhân nhận được địa chỉ Trì Dương gửi tới, liền cho lái xe lập tức chuyển hướng tới đó, dọc đường đi trong đầu bà chỉ có một câu hỏi duy nhất, con trai mình đang qua lại với cô gái như thế nào?

Tất nhiên con trai bà là người chủ động trước, nhưng ắt hẳn cô gái kia cũng rất tốt!

Tịch phu nhân rất muốn có cháu đích tôn, nhưng đến giờ bà vẫn phải chờ. Tịch gia không thể không có con cháu được! Nếu không, sau khi bà xuống dưới suối vàng cũng không còn mặt mũi nào nhìn mặt liệt tổ liệt tông.

Xe của Tịch Phu nhân đã đến cổng và được nhân viên bảo vệ cho tiến vào. Tịch phu nhân nhìn bên trong sân rất lịch sự tao nhã, bà cũng rất thích. Xe đi tới đại sảnh chính, không chờ lái xe mở cửa xe bà đã tự mình xuống xe.

Tịch Phong Hàn nghe thấy tiếng xe liền ra đón, nhìn thấy mẹ, hắn cười một tiếng: “Mẹ à sao sáng sớm mẹ lại tới đây?”

“Ta không phải tới để ăn sáng cùng con sao! Thế nào? Hay là con không muốn rời giường?” Tịch phu nhân cười rồi nhìn hắn.

Câu hỏi này khiến hắn có chút lúng túng, mẹ nghĩ đi đâu vậy?

“Con đấy! Chuyện lớn như vậy mà ta còn phải thông qua Trì Dương mới biết, con không thể trực tiếp nói với ta sao.” Tịch phu nhân tỏ ý trách cứ, sau đó liền thấy trong đại sảnh có một cô gái đang ngồi xe lăn, bà ngay lập tức bị kinh ngạc vài giây.

Tịch Phong Hàn biết mẹ đang hoảng liền giới thiệu ngay: “Mẹ, không cần lo lắng, Hỏa Hỏa không cẩn thận bị ngã nên phải bó bột, giờ cô ấy không sao rồi ạ.”

Quả thực Tịnh phu nhân có chút kinh ngạc, bà cẩn thận đánh giá, cô gái trẻ này ngoại hình quả thực không có gì để chê, bà càng nhìn càng thấy thích.

Vừa hay là một cô gái cho người ta cảm giác bình yên!

“Cháu chào bác gái!” Trong mắt của Tịch phu nhân, Hỏa Hỏa có chút xấu hổ.

“Xin chào! Tên cháu Hỏa Hỏa?” Tịch phu nhân cảm thấy tên này có chút kỳ lạ! Thế nào lại có người tên là Hỏa Hỏa vậy?

“Đây là tên hồi nhỏ của cô ấy.” Trong lòng Tịch phu nhân đã hiểu.

“Ồ! Hỏa Hỏa là cái tên rất hay! Ta cũng rất thích.” Nói xong Tịch phu nhân đến bên cạnh cô, nhìn chân cô cẩn thận xem xét, nói: “Sao lại đội nhiên ngã vậy? Cháu ngã có nghiêm trọng lắm không?

“Không nghiêm trọng ạ, vài ngày nữa là có thể tháo bột rồi ạ.” Hỏa hỏa lắc đầu mỉn cười, cô cũng quan sát con người Tịch phu nhân. Bà sinh ra trong gia đình giàu có và quyền lực, chắc lúc trẻ cũng là đại mỹ nhân vậy nên hiện giờ bà vẫn cực kỳ xinh đẹp.

“Mẹ, con đã nhờ phòng bếp làm bữa sáng, chúng ta cùng nhau ăn sáng nhé!”

“Được! Ta tới đây chính là để ăn sáng cùng con mà.” Ánh mắt của Tịnh phu nhân vẫn đặt trên người Hỏa Hỏa, không muốn rời đi, quả nhiên con mắt của Phong Hàn cũng không tệ, lại tìm được cô gái vừa đáng yêu vừa bình tĩnh như vậy.

Chỉ là nếu so với Phong Hàn chắc kém vài tuổi!

“Hỏa Hỏa à! Gia đình cháu có biết quan hệ giữa cháu và con trai ta không? Họ có giật mình không?” Tịch phu nhân có chút tò mò nên hỏi, kỳ thật bà cũng muốn biết về gia đình Hỏa Hỏa, để khi nào đến thăm rồi nói ra việc hôn sự của hai đứa.

Dù sao thì con trai và cô đều sống chung một chỗ, nên phải có trách nhiệm với cô.

Tịch Phong Hàn vội nói với mẹ: “Mẹ, Hỏa Hỏa là trẻ mồ côi! Mẹ không nên nhắc lại việc này với cô ấy nữa!”

Tịch phu nhân hơi kinh ngạc: “Đây chính là cô gái con yêu nhất?”

Bên kia Hỏa Hỏa cũng bị kinh ngạc vài giây, sau đó chỉnh còn lại sự ngọt ngào. Hóa ra lúc hắn giới thiệu cô với người khác đã nói cô là người con gái hắn yêu nhất đúng không?

Tịch Phong Hàn gật đầu: “Đúng vậy, chính là cô ấy!”

Tịch phu nhân cũng không nghĩ đến Hỏa Hỏa chính là cô gái đó, ngay cả di thư của Dương Vân Nhược cũng mong cho hai đứa được ở bên nhau. Bà đột nhiên có chút hối hận khi nói đến chuyện hôn nhân này, nói như vậy không phải rất đáng thương cho cô gái này sao?

“Sao con không nói cho mẹ sớm? Nếu con nói sớm hơn, có lẽ ta sẽ không nhắc lại chuyện này nữa.” Tịch phu nhân tự trách mình.

Tịch Phong Hàn vỗ vỗ an ủi mẹ: “Mẹ cũng đừng tự trách mình, con và Hỏa Hỏa đã mất liên lạc nhiều năm, đến lúc con nhận lời Vân Nhược, con và cô ấy mới có cơ hội gặp lại nhau.” Tịch phu nhân than thở nhẹ một tiếng, cảm thấy đường tình duyên của con trai thật trắc trở.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.