Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 707: Chương 707




Chớp mắt một tuần đã trôi qua, Hỏa Hỏa đang đợi Tịch Phong Hàn trở về, nhưng công việc lại sảy ra chút vấn đề, nên hắn lập tức từ quốc gia này bay sang quốc gia khác xem xét tình hình, cho nên thời gian về bị lùi lại. Vết thương của Hỏa Hỏa cũng đang dần hồi phục, hiện giờ cô cũng đã khỏe hơn rồi, có lúc cô còn có thể ở trong sân luyện tập.

Ở biên giới một quốc gia khác, một đội quân đang lấp dưới tuyết và hành quân dưới tuyết. Họ rất biết cách che dấu, hơn hai mươi người, vừa tiến vào thành phố liền tản ra.

Trong chiếc xe việt dã, Locke của mười năm trước đang đội chiếc mũ đinh, ngũ quan sắc lạnh, sắc mặt âm trầm đầy sát khí, ánh mắt nhìn qua khe cửa, đang ngầm đánh giá đất nước lớn mạnh này. Chính tại đây, ông ta đã mất tất cả.

Vì vậy, ông ta luôn căm hận nơi này. Cuối cùng cũng đã đến được đây, tiếp theo ông ta sẽ thực hiện mục tiêu, chuẩn bị thống nhất Châu Á. Chỉ cần có đủ vốn, ông ta lại có thể tiếp tục huấn luyện ra một loạt các sát thủ, đứng trên đỉnh cao nhất của thế giới này, trở thành người thống trị mọi quốc gia, một nhân vật chỉ cần nghe tên đã rùng mình.

Ông ta rất thích cảm giác mọi thứ đều nằm trong sự kiểm soát của mình, ngay cả những nhân vật có quyền lực nhất, khi nhắc đến tên của ông ta cũng phải run sợ.

Nhưng đó là ông ta của lúc trước, bây giờ ông ta còn đâu sự uy phong đấy, chỉ vì sự truy sát của Tịch Phong Hàn, đã khiến cho ông ta trở thành kẻ nghèo hèn không còn thế lực.

Vì vậy, hơn hai mươi năm nay ông ta không dám xuất hiện, chuyện này chính là một sự sỉ nhục, làm mất hết danh dự thân phận của ông ta. Lần này, ông ta nhất định phải tự mình chinh chiến.

Trận này nhất định ông ta nhất định phải thắng.

“Lão đại, theo dự tính của chúng ta, để tránh sự giám sát của chúng, khoảng ba ngày sau chúng ta có thể đến thủ đô.”

“Được! Thông báo cho tất cả chuẩn bị tiến vào thành phố, trước khi chưa có chỉ thị của ta không được phép tự ý hành động, đừng làm hỏng kế hoạch của ta.”

“Vâng!” Thuộc hạ của ông ta đáp. Locke chợp mắt, trong đầu lại nghĩ đến khuôn mặt thuần khiết xinh đẹp của Hỏa Hỏa, nghĩ lại khi cô còn bé, lần đầu tiên bị dẫn đến, cô xách một giỏ màu trắng, vẫn mặc bộ đồ dự tiệc, cổ đeo chiếc khóa Trường Mệnh, khi những đứa bé còn lại đang khóc không ngừng thì chỉ có mình cô nhìn ông ta cười ngọt ngào.

Nụ cười đó, khiến tình thương của ba trong người Locke bộc phát, bởi ông ta cũng đã từng có một đứa con gái, chỉ là đứa bé không may mất sớm, vì thế, ông ta đã giữ lại đứa bé này, coi nó như con ruột mà nuôi nấng.

Nhưng trong lòng Locke vẫn có chút đau xót.

Thực ra đối với thân phận của đứa con gái này, Locke rất rõ. Vì lúc đó ông ta muốn tìm một nhóm những đứa bé Châu Á để huấn luyện, ông ta đã tự mình đến đây để chọn ra những đứa trẻ có gen tốt, mà thân phận của đứa trẻ này thuộc dòng họ liên quan đến chính trị.

Ba mẹ nó đều là những nhà chính trị hàng đầu, vì thế ông ta nghĩ thân phận cô sẽ không tầm thường.

Ông ta thuê bọn buôn người bắt cóc mang đến, sau đó, đưa tin cho bọn họ, để bọn họ nghĩ rằng con mình đã chết.

Vì thế lúc bọn buôn người bị bắt, đã không còn tin tức gì về đứa bé này, cũng cắt đứt suy nghĩ tìm lại con gái này của nhà họ Sở.

Không ngờ ngày này hai mươi năm sau chính tay ông ta sẽ giết chết đứa bé đó.

Giờ Hỏa Hỏa lại có thói quen ngủ trưa. Nhưng ngủ trưa vào mùa đông sẽ không ngon giấc. Cô nhíu mày, lại mơ đến lúc ở căn cứ, cô nghe thấy tiếng của Locke, ông ta đang tìm cô, muốn giết cô.

Hỏa Hỏa mở mắt, lại mơ thấy ác mộng, cô thở hổn hển, nhìn xung quanh, hô hấp của cô mới dần ổn định.

Bên cạnh, Tiểu Cát Tử nhảy qua, lao vào lòng cô, giống như muốn an ủi vậy.

Hỏa Hỏa xoa xoa đầu nó, cô mỉm cười nói: “Không sao, chỉ là mơ thấy ác mộng thôi.”

Nói xong, cô cầm điện thoại xem, đã bốn rưỡi chiều rồi. Cô thở dài, buộc tóc lại, ngơ ngẩn một lúc, hi vọng Tịch Phong Hàn sớm trở về, như mong mùa đông mau qua nhanh vậy.

Vì mùa đông ngoài trời luôn âm u, khiến cô cảm thấy bất an, giống như thời tiết vậy, luôn có sự nguy hiểm nào đó đang dình dập, nhưng cô lại không cảm giác đươc.

Ba ngày sau, nhóm người của Locke lần lượt tiến vào thủ đô, cả đường trốn tránh ẩn nấp khổ cực cuối cùng cũng đến nơi an toàn.

Locke nhìn lại nơi này so với hai mươi năm trước thật sự thay đổi rất nhiều, trong lòng ông ta có một loại cảm giác bất an, thậm trí có chút hoản loạn, nhưng trận chiến này không còn đường lui nữa rồi.

“Thông báo xuống dưới, ta muốn bọn họ trong hai mươi tư giờ phải bao vây toàn bộ nhà họ Sở, hiện giờ Tịch Phong Hàn không ở trong nước, đúng là cơ hôi tốt để ra tay, ta muốn dụ Hỏa Hỏa ra.” Locke ra lệnh cho thuộc hạ.

Thuộc hạ của ông ta đều là những người được huấn luyện chuyên nghiệp, muốn tìm được nhà họ Sở đối với họ là chuyện quá dễ dàng. Trong vụ hỏa hoạn lúc trước họ đã ghi lại tư liệu, vì vậy rất nhanh xung quanh nhà họ Sở có những chiếc xe hắc ám, bắt đầu tiến hành theo dõi.

Những người họ theo dõi bắt cóc lần này, là đôi vợ chồng nhà họ Sở, khồng cần biết nam hay nữ, họ chỉ cần bắt một người là đủ.

Đương nhiên, Locke muốn bắt cả cặp vợ chồng, như vậy, Hỏa Hỏa bắt buộc phải xuất hiện cứu người, bởi vì đây chính là ba mẹ của Hỏa Hỏa.

Locke nghĩ, đây đúng là một món quà lớn dành cho con gái, nếu cô vẫn chưa biết ba mẹ ruột của mình là ai, vậy thì, ông ta sẽ nói cho cô biết.

Locke cũng quá xem thường năng lực của Hỏa Hỏa rồi, cô đã sớm điều tra ra thân phận thật sự của mình.

Ngày thứ hai theo dõi, đúng lúc Sở Liệt đi tham gia yến tiệc cùng với vợ mình Lý Nhân. Sở Liệt lái xe, hai vợ chồng cùng đi chung xe.

Đối với họ mà nói, gia tộc bọn họ ở trong nước được coi là hắc bang, cũng không có ai dám động đến. Nhưng làm gì có ai nghĩ tới, nguy hiểm đang dình dập ngay trước cổng nhà họ chứ?

Xe của Sở Liệt và Lý Nhân vừa ra ngoài, thuộc hạ của Locke đã theo dõi một thời gian. Sớm đã quen mặt nên chúng liền bám theo sau, đồng thời báo về cho Locke. Locke nghe xong, hài lòng, bảo bọn chúng theo sát, nắm bắt cơ hộ bắt hai người họ lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.