Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 727: Chương 727




"Là ai tặng vậy? Tôi trả lại."

"Vừa rồi tôi không ở trong phòng làm việc, cũng không biết là ai tặng! Cậu tìm anh trả đây?"

Chiến Tây Dương rầu rĩ nhìn chỗ sô cô la, bỗng nhiên anh nhớ tới Sở Nhan không phải đã đến rồi sao? Cô ấy có thích ăn sô cô la không? Tặng cho cô ấy thôi! Để cô ấy mang đi! Chiến Tây Dương nghĩ xong liền cầm sô cô la ra khỏi cửa, bước tới phòng bệnh của Tịch Phong Hàn, thấy Sở Nhan vẫn đang ở trong phòng đợi Tịch Phong Hàn kí tên, anh không vào làm phiền, bên cạnh Sở Duyệt có không ít quà bánh trái cây, đương nhiên cũng không thiết sô cô la, vì thế anh định tặng luôn cho Sở Nhan.

Anh nhìn qua cửa kính thấy Sở Nhan đang sắp xếp tài liệu, cất bút định ra ngoài, Chiến Tây Dương bỗng nhiên có chút kích động giống như một anh chàng mới lớn ngờ nghệch, đồng thời cũng có phần căng thẳng vì dù sao anh cũng sợ bị cô từ chối.

Sở Nhan đẩy cửa bước ra, bất ngờ nhìn thấy Chiên Tây Dương đứng ở đối diện, cô sững người: "Chiến thiếu gia, sao anh lại ở đây?"

"A... cô ăn sô cô la không? Tôi có một hộp sô cô la muốn tặng cô." Chiến Tây Dương bối rối đưa cho cô.

Sở Nhan thấy vậy lập tức bật cười lắc đầu: "Tôi không ăn! Tôi còn đang giữ dáng! Anh tặng cho các cô y tá đáng yêu đi."

"Vóc dáng của cô đẹp rồi." Chiến Tây Dương khen ngợi một tiếng.

Sở Nhan lập tức mỉm cười "Vậy sao? Anh cũng thấy vóc dáng của tôi đẹp sao?"

"Rất đẹp! Rất hoàn mĩ!" Chiến Tây Dương lập tức lại khen tiếp.

Sở Nhan rõ ràng rất vui, cô mỉm cười giơ tệp tài liệu trong tay lên: "Tôi đi trước đây."

"Được, tạm biệt! Đi đường lái xe cẩn thận nhé." Chiến Tây Dương nói xong, liền thu lại sô cô la trong tay, thở phù một hơi, tâm trạng căng thẳng lập tức nhẹ nhõm hơn.

Thì ra cô không ăn!

Lúc này một y ta mà anh quen chạy tới, anh liền đưa cho cô ấy; "Mang chỗ sô cô la này tới chia cho mọi người đi!"

"Cám ơn bác sĩ Chiến!" Khi cô y tá cầm lấy sô cô la, mặt đỏ bừng, tim đập loạn nhịp, tưởng rằng Chiến Tây Dương có ý gì với mình.

Chiến Tây Dương về lại phòng làm việc của mình, vừa ngồi xuống, bác sĩ ở đối diện liền hỏi: "Vừ nãy cậu tặng ai vậy?"

"À... không tặng, cho mấy cô y tá ở phòng y tá." Chiến Tây Dương giấu giếm nói.

Một tuần sau, Tịch Phong Hàn xuất viện về lại phủ tổng thống, công việc của anh có thể làm tại phủ tổng thống, cũng không cần trợ lý của mình ngày ngày chạy đi chạy lại nữa. Nếu như không làm việc gì nặng, Tịch Phong Hàn bình thường đi lại hoặc làm việc nhẹ thì đã hồi phục bình thường, không còn gì đáng lo ngại nữa.

Vừa về tới phủ tổng thống, một cuộc họp anh đề xuất đã chuẩn bị diễn ra, anh vừa nghỉ ngơi được một tiếng liền đi họp. Sở Duyệt trở thành nữ chủ nhân của phủ tổng thống, người giúp việc đều biết thân phận của cô.

Chỉ có điều lần này cô về lại phủ tổng thống uy nghiêm này, trong lòng cô không còn cảm giác nặng nề và sợ hãi như trước nữa, có thân phận nhị tiêu thư nhà họ Sở, ở đất nước này cô đã có thân phận của mình, có thể quang minh chính đại tiếp xúc với người khác.

Cuộc họp đã diễn ra, tầm năm giờ chiều Tịch Phong Hàn đã đi về, người giúp việc chuẩn bị bữa tối, Tịch Phong Hàn gọi thêm Sở Nhan và Trì Dương tới, cùng họ ăn tối tại phủ tổng thống.

Khi ăn tối, Trì Dương còn sắp xếp lịch trình tiếp theo của anh, vì dồn lại của mười mấy ngày nên lịch trình của anh rất gấp gáp.

"Chúng tôi đã cố gắng hủy nhưng cuộc gặp và những công việc không quan trọng, bớt thời gian cho ngài nghỉ ngơi." Sở Nhan lên tiếng.

Tịch Phong Hàn thấy Sở Nhan vẫn gọi mình bằng tôn xưng, anh mỉm cười: "Sở Nhan, sau này cô và tôi đừng gọi tôn xưng nữa, sau này tôi kết hôn với Tiểu Duyệt, cô còn trở thành trưởng bối đấy."

Sở Nhan nghe xong bật cười, Trì Dương đứng bên cạnh cũng mỉm cười, hai người đưa mắt nhìn nhau, Tịch Phong Hàn ở đối diện vẫn rất ủng hộ cho cặp trợ lý này, tới Sở Duyệt cũng cảm thấy Trì Dương là một anh chàng không tồi.

Chỉ có điều cùng là trợ lý, nếu hai người yêu nhau thì chắc chắn không thích hợp lắm, Tịch Phong Hàn đột nhiên nói với Sở Nhan: "Sở Nhan, tháng sau chúng ta tuyển cử chức vụ nghị viên ngoại giao, cô có muốn tham gia không? Tôi thấy kinh nghiệm làm việc và các mối quan hệ của cô rất thích hợp với chức vụ này."

Sở Nhan hơi ngạc nhiên, sau đó cười nói: "Tôi có được không?"

"Tại sao không được? Tương lai cô sẽ trở thành nữ nghị viên trẻ tuổi nhất nước ta, tôi cũng ủng hộ cô."Trì Dương vô cùng ủng hộ cô.

Sở Nhan trong công việc là một người cầu tiến, vì trong máu cô có gen nữ cường nhân, cô ngẫm nghĩ rồi gật đầu: "Được, tôi sẽ thử xem sao!"

"Chị, mọi người đều ủng hộ chị, chị nhất định sẽ có thể tuyển cử thành công."

"Được! Chị sẽ cố gắng!" Sở Nhan cũng rất vui khi nhận được sự ủng hộ của họ. Gia tộc của cô là gia tộc chính trị, anh họ của cô cũng phát triển ở chính giới, cô cũng có trái tim hướng về chính giới, giúp cô tiến lên đỉnh cao.

Ăn cơm xong, Trì Dương và Sở Nhan đều đã rời đi, Sở Duyệt khoác tay Tịch Phong Hàn lên lầu, đây là ngày đầu tiên họ về đây, tâm trạng đều rất thoải mái, so với cảm giác ở trong bệnh viện, ở đây ấm áp như ở nhà.

Bên ngoài là mùa đông giá rét, sắp tới tết rồi, trong nhà là không khí ấm áp.

Tịch Phong Hàn dắt tay cô ngồi xuống sofa, dưới ánh đèn pha lê sáng trưng, khí chất lạnh lùng của sát thủ trên người cô đã biến mất, thay thế vào đó là vẻ dịu dàng của nữ giới, có điều chỉ cần là cô ấy, cho dù cô ấy là người thế nào đi nữa, anh cũng yêu cô không cần lí do.

"Chúng ta nghỉ ngơi thôi, đi tắm rồi lên giường đi ngủ." Tịch Phong Hàn nắm tay cô, ánh mắt tỏ vẻ mong đợi.

Đây là cảm giác tất yếu của người đàn ông là anh, nếu như yêu cô mà không khát khao có cô, vậy thì không được gọi là tình yêu thật sự, còn anh vì quá yêu cô nên càng khát khao cô cuồng nhiệt hơn.

Đấy chính là tình yêu toàn diện của đàn ông đối với phụ nữ.

"Vâng!" Sở Duyệt mỉm cười gật đầu, khả năng tiếp nhận, và tâm lý chịu đựng của cô so với những cô gái bình thường, mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.

Khoảng tầm mười giờ, ngoài cửa gió lạnh se sắt, trên giường ấm áp, hai người ôm nhau chìm vào giấc ngủ. Đây là lần đầu tiên họ ôm nhau thực sự và không có áp lực, cảm nhận hơi ấm cơ thể nhau và thân mật gắn kết tới vậy.

Khi Tịch Phong Hàn ôm cô, môi anh đã tìm kiếm môi hồng của cô, cứ thế hôn cô một cách tự nhiên.

"A... người anh..." Sở Duyệt khẽ đáp lại, cũng là nhắc nhở anh.

"Đừng lo lắng, anh đâu yếu đuối tới vậy." Tịch Phong Hàn bá đạo trả lời, anh cảm nhận được lời nói của Chiến Tây Dương có thể nghe một nửa, nửa còn lại là em họ anh cố tình nói vậy.

Một cuộc ân ái có tiết chế diễn ra giữa trưa, hai người hòa làm một vô cùng ấm áp. Tịch Phong Hàn là người đàn ông nhẫn nhịn nhiều năm, khi gặp được người con gái mình yêu anh cũng để lộ ra mặt nam tính nguyên thủy của mình, bá đạo, mạnh mẽ, cuốn đi tất cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.