Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 804: Chương 804




Trên máy bay, nhóm người Cung Thừa Vũ và Lưu Quý khi nãy vui mừng tột độ, giờ đang sợ hãi tuyệt vọng. Mọi thứ diễn biến y như trong phim.

Tay của chúng bị còng, xung quanh là các viên cảnh sát. Trên người cảnh sát đều có súng đạn đầy đủ. Nếu chúng không hợp tác, họ có thể bắn ngay lập tức.

Điều đó khiến đám người Cung Thừa Vũ ngồi im, không dám động đậy.

"Phen này xong rồi " Lưu Quý cúi đầu kêu thán. Hắn không ngờ lại có kết cục này.

"Đại ca, sau đây chúng ta phải làm gì?"

"Còn làm gì nữa? Xem tình hình thôi. Cung Dạ Tiêu chắc chắn không dễ dàng bỏ qua đâu. Không chừng chúng ta sẽ ngồi tù tới hết đời."

Mấy tên bị dọa sợ xanh mắt. Cung Thừa Vũ cũng sợ. Lúc này hắn nghĩ tới tình nghĩa anh em họ giữa hắn với Cung Dạ Tiêu, hy vọng anh ta có thể bỏ qua mằ không khiến hắn phải ngồi tù.

Trong màn đêm, máy bay của Cung Dạ Tiêu hạ cánh. Đoàn xe đã chờ họ sẵn đưa họ tới hướng nông trại. Trình Li Nguyệt đang nhớ tới con của cô, chỉ mong ngay lập tức được ôm chúng vào lòng, chắc chắn rằng chúng vẫn bình yên.

Ở nông trang, Cung Vũ Trạch lại lại không tỏ ra sợ hãi. Hai vợ chồng Hạ Hầu Lâm không dám rời mắt khỏi đứa cháu trai và cháu gái.

Cung Vũ Ninh ngồi bên cạnh anh trai. Mặc dù không biết anh trai vừa xảy ra chuyện gì nhưng cô bé cảm nhận được sự lo lắng của người lớn.

"Anh, anh không sao chứ? Mặt anh bị làm sao vậy? Có phải bị người ta đánh rồi không?" Cô bé đứng trước mặt anh trai mình, lấy tay xoa lên miệng cậu.

Cung Vũ Trạch cười và nắm tay em: "Anh không sao, em đừng lo."

Hai vợ chồng Cung Thánh Dương nhìn nhau thở dài. Lúc này họ hẫn Cung Thừa Vũ tới tận xương tủy.

Hắn dám bắt cóc cháu gái của họ. Kể cả là người một nhà thì họ cũng không bỏ qua dễ dàng chuyện này.

Bên ngoài có tiếng xe đang tới, cô bé mừng rõ kêu lên: "Daddy, mommy tới rồi."

Nói xong, cô bé chạy ra ngoài. Phía sau hai vợ chồng Cung Thánh Dương cùng Cung Vũ Trạch chạy theo.

Trình Li Nguyệt vừa xuống xe đã nghe thấy tiếng gọi của con gái: "Daddy, mommy..."

Cung Dạ Tiêu bước dài về phía trước, ôm con gái vào lòng, còn Trình Li Nguyệt ôm cậu con trai đã lớn bằng vai cô. Cô nhìn mặt cậu bé nói: "Tiểu Trạch, con có bị thương ở đâu không? Để mẹ xem nào."

"Mẹ, con không sao, con vẫn khỏe mà!" Cung Thừa Vũ không muốn mẹ cô lo lắng. Vì bị Cung Thừa Vũ tát một cái nên má cậu còn đỏ, rách một vết nhỏ ở khóe miệng.

Trình Li Nguyệt lại ôm chặt con vào long, khóe mắt cô cay cay. Cô hận người bị bắt không phải là mình, chứ không phải là con của mình.

Cung Dạ Tiêu nhẹ nhàng vô vai con trai. Anh cảm thấy con trai mình rất kiên cường, không hề sợ hãi mà dũng cảm đối diện nguy hiểm.

"Con giỏi lắm." Cung Dạ Tiêu khen ngợi.

"Các con tới rồi, xảy ra bao chuyện như thế, cha mẹ đều lo lắng. Ai dám nghĩ tên Cung Thừa Vũ ấy dám bắt cóc Tiểu Trạch cơ chứ." Hạ Hầu Lâm tức giận nói.

"Hắn là dạng cùng đường làm càn vì nợ đầm đìa, lại còn chiếm đoạt tài sản của công ty đi đánh bạc. Hắn không thể cứu được nữa rồi." Cung Dạ Tiêu nói với cha mẹ cô.

"Cái gì? Sao hắn lại trở thành người như thế cơ chứ?" Cung Thánh Dương thất vọng nói.

"Là hắn tự gây ra, không thể trách ai được." Cung Dạ Tiêu lạnh lùng.

"Bây giờ chúng đã bị tóm trên máy bay. Lần nay xử lý sao thì để họ xử lý. Ta tuyệt đối sẽ không nể tình nữa." Cung Thánh Dương không muốn tha cho Cung Thừa Vũ.

"Con cũng tuyệt đối không dễ dàng bỏ qua." Cung Dạ Tiêu nói. Anh tức giận tới mức không thể kiềm chế được.

"Thánh Dương, ông cũng nên nói chuyện này với Cung Nghiêm một câu, để đến lúc đó họ không trách được chúng ta. Ông nói cho họ biết con trai họ đã làm chuyện gì. " Hạ Hầu Lâm nói với Cung Thánh Dương.

“Được, chuyện này tôi sẽ nói với họ. Dạ Tiêu, con hãy xử lý chuyện này ổn thỏa, không cần nề mặt trong trường hợp này.”

“Vâng!” Cung Dạ Tiêu đáp lời.

Trình Li Nguyệt đứng bên đón con trai, cô nói với Hạ Hầu Lâm, “Mẹ, chúng ta mau vào nhà trước đã”

“Được! Đi vào nhà thôi.” Hạ Hầu Lâm cũng không hi vọng hai đứa cháu bà nghe được chuyện này

Trình Li Nguyệt đi vào trong phòng khách, Cung Vũ Ninh nói, “Mommy, anh trai bị thương rồi.”

Trình Li Nguyệt dưới nhìn thấy con trai bị sưng một bên mặt, rách một chút ở khóe môi.

“Hắn đánh con ư?” Trình Li Nguyệt tức giận, chúng dám đánh một đứa trẻ con.

“Là tên bắt con đã đánh, nhưng con không sai.” Cung Vũ Trạch không muốn mẹ của cậu lo lắng.

Trình Li Nguyệt tức giận nghĩ, Cung Dạ Tiêu tuyệt đối không thể bỏ qua cho tên Cung Thừa Vũ. Hắn không phải là người nữa.

Đúng lúc này một chiếc máy bay đáp xuống sân bay. Dưới sự áp tải của hàng chục cảnh sát, nhóm của Cung Thừa Vũ cúi đầu, không dám những người xung quanh, giống như lũ chuột đường phố bị tóm.

Vừa ra khỏi sân bay chúng bị tống vào trong xe cảnh sát đang đợi sẵn, đưa thẳng tới sở cảnh sát. Vợ chồng Cung Thánh Dương rất có ảnh hưởng ở đó. Vì thế chuyện cháu họ bị bắt cóc, giới cảnh sát sẽ hỗ trợ họ hết sức.

Lúc này Cung Thừa Vũ hy vọng Cung Dạ Tiêu có thể đối xử nhân từ với hắn, thế nhưng hắn không nghĩ tới sự tàn nhẫn của hắn khi bắt cóc đứa tre.

Tối đó, Cung Dạ Tiêu không xuất hiện ở sở cảnh sát.

Sáng sớm.

Trình Li Nguyệt ngủ cùng với con gái, hai mắt cô mở, nhìn con gái đang nằm bên cạnh đang ngủ một cách đáng yêu. Đôi má hồng hồng, bàn tay bé nhỏ đang ôm lấy cổ cô.

Trái tim Trình Li Nguyệt như tan chảy. Cô thơm nhẹ lên má của con gái, rồi gỡ tay cô bé ra. Sau đó cô nhẹ nhàng bước ra khỏi giường.

Cô mặc thêm áo, đi qua phòng xem con trai. Do còn sớm, Cung Vũ Trạch vẫn đang ngủ. Một đứa trẻ 9 tuổi, khuôn mặt lập thể với nét đáng yêu của trẻ con. Trình Li Nguyệt cứ thế ngắm nhìn đứa con trai của cô.

Nghĩ tới khi cậu bé ra đời tới nay, trong cả quá trình lớn lên, trong lòng cô cảm thấy hài lòng.

Cô nghĩ, từ này về sau không để con của cô xảy ra chuyện gì nữa. Họ sẽ chăm sóc tốt con của mình.

Ăn bữa sáng xong, Cung Thánh Dương và Cung Dạ Tiêu cùng tới sở cảnh sát để xử lý việc này.

Tại sở cảnh sát, Cung Dạ Tiêu ngồi bên cạnh phòng thẩm vấn. Nhìn kẻ đầu tiên được dẫn giải ra chính là Cung Thừa Vũ. Khi hắn nhìn thấy Cung Thánh Dương và Cung Dạ Tiêu đều ở đó, hắn lấp tức quỳ xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.