Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 809: Chương 809




“Chúng tôi đã là người của ngài, giờ lựa chọn phe nào là quá muộn rồi. Ngài yên tâm, chúng tôi sẽ ủng hộ ngài.”

“Đúng, chúng tôi tin ngài sẽ thắng.”

“Ngài Lý, tôi nghe nói một chuyện không biết ngài có biết không. Tịch Phong Hàn đã có con rồi, mới sinh vài tháng trước.”

“Tôi nghe nói bên cạnh ông ta có một người phụ nữ, hình như là tiểu thư nhà họ Sở. Thế nhưng tôi với nhà họ Sở từng qua lại. Tôi chưa bao giờ nghe họ có nhị tiểu thư. Chẳng phải Sở Liệt chỉ có một người con gái lớn hay sao?”

“Đúng rồi! Vài năm trước tôi có qua lại thân mật với nhà họ Sở, chỉ nghe họ có một con gái. Cô gái đó vài tháng trước đã lấy con trai của cựu tổng thống. Thế thì đứa con thứ hai của Sở Liệt ở đâu ra? Trước đây tôi chưa từng gặp.”

“Các ông nói như vậy lẽ nào cô gái bên cạnh Tịch Phong Hàn có lai lịch bất minh?”

“Có một chuyện tôi chỉ được nghe nói. Thế nhưng tôi đang nghĩ, chuyện này có gì đó khác lạ. Các ông có nhớ trước đây đoàn xe của Tịch Phong Hàn bị đánh bom chứ? Các ông có biết là tối đó họ bắt được nhiều người ngoại quốc không? Thế nhưng tối đó, đám người đó đều bị quân đội bên cạnh Tịch Phong Hàn xử lý hết.”

“Chuyện này có vấn đề gì ư?”

“Vấn đề là, tối đó hình như tôi có gặp nhị tiểu thư nhà họ Sở. Hôm đó tôi trực, có một cô gái bị thương chạy đến tìm Trì Dương nhờ giúp đỡ. Bây giờ tôi mới nhớ, cô gái đó hình như là nhị tiểu thư nhà họ Sở.”

“Lai lịch của cô tiểu thư này thật kỳ quái. Chúng ta phải kiểm tra kỹ càng, xem rốt cuộc cô ta là ai.”

Lúc này Lưu Chính đang muốn tìm điểm yếu của Tịch Phong Hàn. Ông ta dặn dò, “Được, chúng ta phải điều tra cô gái này. Tôi muốn biết nhà họ Sở rốt cuộc có nhị tiểu thư hay không? Tịch Phong Hàn có công khai thân phận của cô ta hay không. Điều đó sẽ chứng minh là có vấn đề gì đó hay không.”

Sau khi kết thúc điện thoại, Lưu Chính cười một cách thâm hiểm. Bất kỳ vấn đề gì liên quan tới tổng thống đều không phải là chuyện nhỏ.

Tại nhà họ Cung.

Nhóm 6 người của Cung Thừa Vũ đã được dẫn độ về nước để xử lý. Cáo buộc với chúng là tội bắt có, đã bị phán quyết. Cung Thừa Vũ bị xử 6 năm tù giam.

Vợ chồng Cung Nghiêm nghe tin này chưa từng tới xin xỏ. Thế nhưng hôm nay, Cung Nghiêm cùng vợ đành vác mặt tới.

Đúng lúc Cung Dạ Tiêu vẫn đang ở cùng vợ con trong kỳ nghỉ hè. Anh thấy người giúp việc tới báo vợ chồng Cung Nghiêm đang ở trong phòng khách. Trình Li Nguyệt đang cắt giấy cho con bỗng dừng lại, nhìn Cung Dạ Tiêu.

Vợ chồng Cung Nghiêm tới đây, nhất định là để xin xỏ cho Cung Thừa Vũ.

“Anh đi đi. Em chơi cùng các con.” Trình Li Nguyệt nhìn anh nói.

Cung Dạ Tiêu khẽ gật đầu rồi bước tới phòng khách, nhìn thấy hai vợ chồng Cung Nghiêm ngồi trên ghế sô-pha.

Tinh thần của Cung Nghiêm không được tốt, còn bà Vương Hoan, vợ của ông thì đã khóc sưng cả mắt. Hạ Hầu Lâm đứng bên cạnh an ủi.

“Đứa con bất hiếu này, chúng tôi giận đến muốn đánh chết nó. Nó dám làm chuyện đại nghịch bất đạo. May mà đứa trẻ không sao. Nếu có chuyện gì, cả đời này chúng tôi không bù đắp nổi.”

“Tôi thật hối hận vì sinh ra thằng nghịch tử này.” Cung Nghiêm đập bàn tức giận.

“A Nghiên, thôi đi. Chuyện này chúng ta đều đã khoan dung rồi.” Cung Thánh Dương khuyên bảo em trai mình.

Sau một hồi trách mắng con trai, Vương Hoan cuối cùng nói ra mục đích hôm nay họ tới, “Anh cả, chị dâu, thằng Cung Thừa Vũ có tội, nhưng xin anh chị niệm tình chúng em, có thể xin giảm cho nó đôi năm không? Nếu nó ra tù thì cũng gần 40 tuổi rồi. Nó còn có con cái phải chăm sóc. Chúng em quả thực rất khổ tâm.”

Cung Thánh Dương và vợ nhìn nhau. Họ làm sao mà không biết ý định của hai người khi tới đây.

Nhưng chuyện này là do con trai họ xử lý. Hơn nữa, chuyện này cực kỳ nghiêm trọng, họ không muốn bỏ qua một cách dễ dàng.

“Cháu hiểu tấm lòng của chú thím dành cho con cái. Thế nhưng chuyện này do pháp luật định đoạt, chúng cháu không thể thay đổi được.” Cung Dạ Tiêu ở phía sau đáp lời Vương Hoan.

Cung Nghiêm và Vương Hoan không dám nhìn Cung Dạ Tiêu. Đôi mắt Vương Hoan lại đỏ lên, “Nhưng Cung Thừa Vũ... Nếu nó phải ngồi tù 6 năm thì con nó sẽ ra sao? Bây giờ chúng đã ly hôn rồi. Tới lúc đo, bọn trẻ liệu có nhận người cha như nó không?”

“Mỗi người phạm sai lầm đều phải trả giá, xin hãy hiểu cho chúng cháu không thể đáp ứng yêu cầu này.” Cung Dạ Tiêu nói với vẻ quả quyết.

Cung Nghiêm từ đầu không nói gì, bây giờ nghe giọng điệu của cháu mình, ông hiểu mình có nói cũng không thay đổi được. Ông nói với vợ, “Thôi đi, tên bất hiếu này phạm tội, không ai có thể giúp được. Chỉ mong nó biết đường mà cải tạo.”

“Thế nhưng... tôi không muốn nó bị ngồi tù.”

“Hai em, Thừa Vỹ đã thay đổi quá nhiều. Nó nợ người ta nhiều tiền như thế, bây giờ có ra ngoài cũng không thể bảo toàn tính mạng được. Chi bằng để nó trong đó cải tạo còn hơn.”

“Tiền nó nợ, em sẽ trả cho nó. Ít ra em còn làm được điều này. Thế nhưng chuyện đã đến nước này, thì chúng em chấp nhận kết cục đó.” Cung Nghiêm nói xong đứng dậy, “Chúng em xin phép.”

Sau khi tiến hai vợ chồng họ, Hạ Hầu Lâm thở dài, “Có lẽ trong mắt họ, chúng ta quá tuyệt tình. Thế nhưng, nghĩ tới Tiểu Trạch có chuyện gì, tôi thực sự sợ hãi. Vì thế, tôi không thể thông cảm cho Thừa Vỹ được, nó đáng chịu kết cục như vậy”

Chuyện của Cung Thừa Vũ đã kết thúc, Trình Li Nguyệt và Cung Dạ Tiêu bảo vệ hai đứa con cẩn thận hơn. Họ tuyệt đối không cho phép xảy ra chuyện gì.

Hai đứa trẻ đều quay trở lại trường. Tiểu Vũ Ninh học lớp mẫu giáo, bé con mặc bộ váy màu hồng rất đáng yêu, giống như một công chúa. Cùng lớp với bé con còn có công chúa nhỏ Dạ Hiên Tịch nhà họ Dạ.

Hai chị em học cùng một lớp. Lúc mới đi học, nó khóc cả tuần. Bây giờ thì đã quen với việc đi học.

Trình Li Nguyệt và Cung Muội Muội có thể nhẹ nhõm rồi. Thế nhưng bên cạnh Cung Muội Muội vẫn còn một tiểu thiếu gia mới 2 tuổi nữa. Mới bé xíu mà đã có nét tuấn tú của cha rồi.

Xem ra sau này lại sẽ có có một tướng quân xuất sắc nữa.

Trình Li Nguyệt có thời gian rảnh nên cùng mẹ tới phủ tổng thống thăm chàng hoàng tử nhỏ. Sở Duyệt và Trình Li Nguyệt ngày càng gần gũi hơn. Trình Li Nguyệt còn phải gọi Sở Duyệt là chị dâu nữa.

Thế nhưng đằng sau cuộc sống bình lặng của Sở Duyệt, một nguy cơ đang dần hiện hữu.

Tịch Phong Hàn không có thông tin gì từ thủ hạ của mình. Việc này giống như một chiếc kim vô hình khiến Tịch Phong Hàn luôn bất an.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.