Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 811: Chương 811




Thằng nhóc ngủ thiếp đi trong vòng tay của mẹ, Sở Duyệt nhẹ nhàng ẵm con đến phòng ngủ của bảo mẫu, lúc ngủ, hai nắm đấm của nhóc con vẫn nắm rất chặt.

Sở Duyệt hôn nhẹ nhàng lên bên má của con, bảo mẫu nói với cô, “Phu nhân, cô cứ yên tâm! Tôi sẽ chăm sóc tốt cho hoàng tử mà.”

“Nếu buổi tối nó cần bú sữa, bà có thể qua kiếm tôi!” Sở Duyệt vẫn không yên tâm về thằng nhóc, dù sao cũng đã ngủ quen với cô.

Sở Duyệt trở về phòng, Tịch Phong Hàn đứng dựa vào bức tường trước cửa, mặc bộ đồ ngủ màu đen, trông anh thật quyến rũ, chưa kể đến ngoại hình điển trai, chỉ cần khí chất kẻ cầm quyền trên người của anh, đã khiến đàn bà mê như điếu đổ.

Và tình yêu của Sở Duyệt đối với anh, đã ăn sâu vào xương máu, cho nên, chỉ cần nhìn chăm chú vào ấy, trái tim cô đã cuồn cuộn dậy sóng.

Cô có chút xấu hổ nhìn anh nói, “Anh đứng đây làm gì vậy?”

“Đợi em!” Tịch Phong Hàn giọng thều thào, cười nhẹ nhàng.

Về phương diện này thì Sở Duyệt còn non nớt lắm, cô không biết nên bắt đầu với anh từ đâu, cô đã tắm rửa sạch sẽ, toàn thân ngoài mùi thơm của sữa tắm, còn lan tỏa mùi thơm sữa dịu nhẹ, hơi thở của Tịch Phong Hàn có chút gấp, anh liền giơ tay ôm người phụ nữ khao khát của mình vào lòng.

Sở Duyệt có chút căng thẳng tựa nhẹ vào lòng anh, cô ngước đầu lên, sau gáy liền có một bàn tay to chộp lấy, khuôn mặt điển trai của người đàn ông phóng to trước mắt, tiếp theo, môi cô áp lên đôi môi nóng bỏng của anh.

Đêm nay, trong căn phòng chính chủ, biến thành chiến trường của người đàn ông, và Sở Duyệt, cũng trở thành một người phụ nữ thành thục, thứ cô muốn, không ít hơn đàn ông, cho nên, đêm nay, tình yêu nồng cháy trong căn phòng chưa hề thuyên giảm.

Cuối cùng, Sở Duyệt mệt đến nỗi ngủ thiếp đi, nằm gối trên tay của Tịch Phong Hàn, tựa vào vòng ôm của anh, cô ngủ thật ngon giấc.

Dưới ánh đèn mờ ảo, Tịch Phong Hàn cúi đầu nhìn đánh giá người con gái này, mái tóc đen che khuất đi chiếc cổ trắng trẻo, để lộ khuôn mặt sạch sẽ và xinh đẹp, tuy cô từng là sát thủ, hoặc có thể tay nghề hiện giờ của cô vẫn không tệ, nhưng, trong trái tim anh, cô là người phụ nữ của anh, cần sự bảo vệ của anh.

“Em yên tâm, anh không bao giờ để em xảy ra chuyện gì đâu.” Tịch Phong Hàn thì thầm nhẹ nhàng.

Hồi đó các giác quan của Sở Duyệt rất nhạy cảm, nhưng, từ khi ở bên anh, mọi phòng bị cảnh giác của cô đều thả lỏng, cho nên, trước mặt anh, một chút lòng dè chừng cũng không có, và những bản lĩnh hồi xưa mà cô tập luyện, cũng dần lùi bước rồi.

Trong lòng của Sở Duyệt, cô muốn một cuộc sống, không giống như hồi trước, mà cuộc sống tự do yên tĩnh như hiện tại.

Ở khách sạn năm sao, Paton sử dụng mối quan hệ của mình, lập tức nắm trong tay một số tin tức về nhà họ Sở.

Nhà họ Sở cũng là một gia tộc chính trị vĩ đại, nhưng, ông nghĩ, có lẽ Sở Duyệt cũng là con cái của nhà họ Sở, nhưng, cô lớn lên trong tổ chức sát thủ, điều này, ông biết rất rõ.

Bởi vì người con gái này, từng là vị sát thủ mà Locke tâm đắc nhất.

Paton đặt tài liệu xuống, ông đứng trước cửa sổ, trong mắt ông lóe lên tia sáng nguy hiểm của loài rắn, ông nghĩ, thứ ông cần, không chỉ là những núi khoan kia, ông ta có thể lợi dụng để trao đổi càng nhiều thứ khác.

Và điều ông muốn đàm phán, cũng không phải về người của nhà họ Sở, mà là vị lãnh đạo tối cao của đất nước này.

Nếu Sở Duyệt là người phụ nữ của anh ta, vậy thì, người đàn ông vì phải bảo vệ người mình yêu, anh ta sẽ làm được tới đâu nhỉ? Anh ta sẽ chịu trả giá tới mức nào?

Đột nhiên Paton có một cảm giác kích động vui mừng, đây quả thật là một sự việc khiến ông đắc ý nhất!

Paton ở trên đất nước này, đã từng quen biết với một người làm trong chính phủ, ông ta muốn hẹn ra mua chuộc thử xem, từ thân phận của người này điều tra thăm dò một số cơ mật cấp cao.

Tóm lại, ông ta dường như nhìn thấy tài sản đang dâng lên trước mắt, sự giàu có của đất nước này, đã ở trên mức của những nước phát triển, vả lại là một nước lớn, còn gì mà ông ta không thể đạt được?

Paton đang bàn tính mong muốn.

Buổi sáng, Sở Duyệt mở mắt, đột nhiên xuất hiện một gương mặt điển trai hiền dịu, cô nhớ đến tối qua, liền đỏ mặt vùi vào trong lòng anh, không dám nhìn anh.

“Sao vậy? Anh làm em đau sao?” Tịch Phong Hàn lo lắng hỏi.

“Không phải... mắc cỡ quá.” Trước mặt anh, Sở Duyệt bộc lộ tính cách của một cô gái nhõng nhẽo.

“Xấu hổ cái gì? Chả phải rất sung sướng sao?” Tịch Phong Hàn cười, nhẹ nhàng vuốt đều mái tóc rối sau giấc ngủ.

Đột nhiên Sở Duyệt nhớ đến con trai, cũng tại đêm qua, cô quên mất người con trai trong một khoảng thời gian ngắn, cô có chút tự trách.

“Chắc nhóc con đã thức dậy rồi, em phải đi cho con bú.” Sở Duyệt dứt lời, ngồi dậy, tấm chăn tơ lụa trượt xuống.

Lúc này, ánh mắt của người đàn ông bên cạnh lại tối sầm đi, sau khi sinh con nhỏ, cơ thể của cô càng lúc càng mê người.

Sở Duyệt cảm giác được ánh mắt nguy hiểm của anh, cô cười cảnh cáo, “Không được làm bậy nhé!”

Tịch Phong Hàn có chút bất lực, bây giờ, trong lòng của cô, địa vị của đứa con đã vượt mặt anh rồi, điều này khiến anh có chút ghen tị với thằng nhóc của mình.

Sở Duyệt tắm xong đi tìm nhóc con, quả nhiên là nó đang khóc, lúc nhìn thấy cô, miệng nhỏ mếu máo, thành một đường thẳng, trông rất tội nghiệp.

Sở Duyệt ẵm đứa trẻ tội nghiệp ấy vào lòng vỗ về, nhóc con hít hà một lát mới chịu nín.

Dường như đang trách móc mẹ không quan tâm tới mình.

Tịch Phong Hàn mặc bộ đồ tối màu bước ra, toàn thân lan tỏa hơi thở uy nghiêm chẳng cần nói đã rõ tận tường.

Nhưng khi bước đến trước mặt vợ con, toàn bộ khí sắc trên người đều thu liệm, anh giơ tay đón lấy thằng nhóc, ẵm nhóc đi dạo với Sở Duyệt một hồi, anh mới rời khỏi.

Năm giờ chiều, đội xe của Tịch Phong Hàn đến đón Sở Duyệt, Sở Duyệt ăn mặc theo phong cách vintage cùng anh tham dự một buổi lễ tối nay, và buổi lễ này được trình chiếu trên toàn quốc, camera cũng sẽ tập trung quay họ, dừng lại hồi lâu, tối nay, Tịch Phong Hàn đẹp trai choáng váng, và Sở Duyệt đi cùng với anh, cao quý thanh lịch, khiến người ta để lại ấn tượng sâu đậm.

Và vào buổi tối nay, người dân toàn quốc nhìn thấy đi cùng bên cạnh ngài tổng thống là một cô gái xinh đẹp, đã gây ra không ít sự đoán mò, nhưng không ai dám nói bậy.

Ngay lúc đó Paton cũng ngồi trước màn hình tivi, theo dõi buổi lễ tối cực kì long trọng này, và tất nhiên, ông ta cũng nhìn thấy Tịch Phong Hàn, và Sở Duyệt bên cạnh anh ta, môi ông nhếch lên một nụ cười lạnh nhạt.

Xem ra ông đã đoán đúng hoàn toàn, giữa Tịch Phong Hàn và Sở Duyệt có mối quan hệ mờ ám, và cũng tức là, lá bài trong tay ông ta đã đánh đúng.

Bây giờ, ông ta chỉ cần chờ đợi thời cơ thích hợp, thì có thể sử dụng lá bài này rồi.

Paton nhấc điện thoại lên, gọi cho một người bạn tốt mà ông từng chơi chung, Paton ở đất nước của mình, cũng là một người có địa vị xã hội, từng có mặt trong một buổi giao lưu học thuật đỉnh cao, ông quen biết với nhân viên làm trong chính phủ này,và khi đó họ giao lưu với nhau rất hợp ý.

Người của chính phủ này tên là Dương Phi, anh nhận được cuộc gọi của Paton, rất vui mừng, cũng nghe nói ông đã đến nước mình, anh quả nhiên đã mời Paton cùng dùng bữa.

Đương nhiên Paton vui mừng đồng ý, ông hiểu rõ con người của Dương Phi, là một người cực kỳ tham lam, và, anh ta rất ham tài, chỉ cần dùng một ít tiền, thì ông có thể moi được tin tức xung quanh anh ta rồi.

Hẹn ngày mai gặp mặt, Paton rất ngóng trông.

Sau khi Tịch Phong Hàn và Sở Duyệt trở về phủ tổng thống, đã là chín giờ tối, thằng nhóc đã ngủ rồi, Sở Duyệt qua kiểm tra một hồi, mới về phòng tắm rửa.

Cô ấy của tối hôm nay, mặc một chiếc đầm dạ hội màu trắng, trông đẹp tựa như Athena phương đông, tâm tư của Tịch Phong Hàn, sớm đã rời khỏi buổi biểu diễn tối nay, mà toàn dính chặt trên người cô, anh vẫn còn vương vấn cảm giác đêm qua, đêm nay, anh vẫn muốn tiếp tục.

Sở Duyệt nhìn thấu suy nghĩ của anh, và tối nay con trai cũng rất phối hợp đi ngủ sớm, vậy thì cô cũng sẽ thỏa mãn thỏa mãn người đàn ông này thôi!

Ai bảo anh đêm nay đẹp trai hút hồn người ta kia chứ!

Anh là tổng thống, cũng là đàn ông, và sự quyến rũ trên người anh, không chỉ mê hoặc cô, mà còn mê hoặc toàn dân.

Đêm nay có không ít ánh nhìn của các cô diễn viên trẻ tuổi, nhìn chằm chằm vào anh suốt, tuy Sở Duyệt chả có gì phải ghen cả.

Nhưng, cô vẫn có thể nhân cơ hội tối nay, thu được toàn bộ sự chú ý của người đàn ông này.

Xem ra, lại là một đêm không ngủ nữa rồi. [Thêm "Gác Sách" khi tìm truyện trên google để đọc bản ít lỗi chính tả hơn bạn nhé <3]

Buổi trưa ngày hôm sau, xe của Paton lái vào một nhà hàng sang trọng, lúc ông ta đi vào, đã nhìn thấy Dương Phi ngồi ở kia, đón tiếp ông cực kì long trọng, Paton lập tức bắt tay với anh ta.

Bên cạnh đó Dương Phi cũng thông thạo tiếng Anh, hai người nói chuyện với nhau, rất thuận lợi, Paton chỉ nói mình đến đây du lịch, và, muốn phát triển một số công việc ở đất nước này, làm về mảng đầu tư.

Dương Phi vừa nghe, liền cảm thấy hứng thú, anh cũng muốn ké miếng tài khí của Paton, mặc dù anh ta làm trong chính phủ, nhưng, anh ta hơi tham tiền.

Và Paton cũng tiết lộ, nếu ông đầu tư, phải nhờ vả anh ta, và nếu anh ta hứa giúp đỡ ông, thì ông sẽ chia cho anh hai mươi phần trăm cổ phần.

Dương Phi nghe được, liền mừng phát điên lên được, không ngờ Paton lại rộng rãi nhưng thế, hai mươi phần trăm cổ phần, đó chẳng phải là con số mấy tỉ sao!

Dưới cám dỗ của đồng tiền, Dương Phi quả nhiên nói hết những gì mình biết, đồng thời, anh lại bắt qua chuyện trong chính phủ, những việc tranh chấp trong nội bộ đảng, anh cũng trực tiếp tiết lộ một số.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.