Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 850: Chương 850




Hạ An Ninh có chút giật mình, chả lẽ anh ta muốn tiểu Kha đi bắt một con động vật nào đó ư?

“Thế nhưng, không được cắn người đâu đấy, nhớ chưa?” Cung Vũ Trạch dặn dò Tiểu Kha một cách nghiêm túc.

Tiểu Kha tỏ vẻ hiểu chuyện, đôi mắt lim dim nhấp nháy. Sau đó khi Cung Vũ Trạch thả tay nó chay ngay về bãi cỏ phía trước lăn lộn một cách vô cùng thích thú.

Cung Vũ Trạch quay lại nói với Hạ An Ninh, “Chúng ta leo núi thôi, cô không sao chứ?”

Hạ An Ninh cười nói, “Bình thường ở trường tôi hai tập thể dục sáng nên không vấn đề gì.”

Cung Vũ Trạch nói với hai người vệ sỹ và đầu bếp, “Các người lên sau, bữa trưa sẽ bắt đầu lúc 12h.”

“Vâng, thưa thiếu gia.” Đầu bều và vệ sỹ rất hiểu chuyện. Lúc này họ không thể làm phiền Cung Vũ Trạch và Hạ tiểu thư.

Cung Vũ Trạch đeo một chiếc balo leo núi đơn giản màu xám, phía trên có hai chai nước và một số đồ dùng linh tinh.

Cung Vũ Trạch đột nhiên nghĩ tới cái gì đó. Anh lấy một lọ xịt chống nắng rồi quay lại nói với Hạ An Ninh, “Đứng yên, đừng động đậy, nhắm mắt vào.”

Hạ An Ninh không hiểu anh ấy định làm gì, lập tức nhắm mặt lại, cảm nhận thấy một làn sương mát nhẹ trên mặt và cô, trên cánh tay, nhưng bộ phận không có quần áo che.

Sau đó,một chiếc khăn mềm lau mắt cô, hàng lông mày của cô khẽ nháy.

“Anh xịt gì cho tôi đấy?” Hạ An Ninh tò mò hỏi.

“Kem chống nắng, những cái này là do tôi đặc biệt chuẩn bị cho cô đấy.” Cung Vũ Trạch cười, rồi đưa lọ kem xịt chống nắng cho cô, “Cho cô dùng đấy.”

Hạ An Ninh đột nhiên thấy cảm động, không ngờ anh ấy lại quan tâm cô đến thế. Quả thật cô chưa từng nghĩ tới những thứ như kem xịt chống nắng này. Thứ đó cô chưa dùng bao giờ. Thế nhưng cô may mắn có một làn da trắng trẻo, vì thế đỡ tiền các khoản tiền cho đồ trang điểm.

Hạ An Ninh đưa tay cầm lấy, “Cảm ơn anh!”

Cung Vũ Trạch nhìn khuôn mặt trong trẻo của cô, cũng không mong khuôn mặt cô sẽ bị dám nắng. Với anh ấy thì không cần, bởi vì anh được thừa hưởng làn da của mẹ anh, anh lại hy vọng làn da của anh đậm hơn, nam tính hơn chút.

“Tiểu Kha, chúng ta leo núi thôi, đi nào.” Cung Vũ Trạch nhìn một lối mòn nhỏ. Đó là lối mòn do nhiều người đi mà hình thành. Cung Vũ Trạch đi trước, Hạ An Ninh theo sau, cảm nhận hương vị của tự nhiên, cô bỗng cảm thấy thư thái trong lòng.

Điều đó cũng khiến cô quên đi chuyện trong nhà, quên đi nỗi buồn mà mẹ cô gây ra. Cô ngẩng đầu nhìn Cung Vũ Trạch ở phía trước. Thân hình anh cao lớn, chân bước mạnh mẽ, bước một bước bằng hai bước của cô!

Leo một lúc đã gặp một đoạn dốc khá thẳng đứng. Cung Vũ Trạch nhẹ nhàng leo lên, hai chân dạng rộng, đưa tay kéo Hạ An Ninh ở phía sau.

Anh muốn kéo cô lên.

Hạ An Ninh nhìn bàn tay anh đưa ra chợt thấy giật mình, nhưng cũng không muốn rụt tay lại. Bàn tay cô được bàn tay ấm áp của anh nắm chặt, kéo lên.

Do ở hai bên đều là cay cối, không có chỗ để đứng chân, cô vừa bước lên liền áp sát người vào cơ thể Cung Vũ Trạch. Trong không khí dường như cảm nhận được mùi vị của chàng công tử con nhà quyền quý, và mùi vị nam tính đan xen trong đó. Những thứ đó khiến đầu óc cô hơi bối rối.

Cung Vũ Trạch cũng cảm thấy hơi căng thẳng một chút. Cơ thể anh cao lớn, còn Hạ An Ninh đang áp sát vào lòng, cảm giác cô ấy thật nhỏ bé. Anh nhìn thấy hàng lông mày rậm của cô với đôi mắt đen láy, long lanh.

“Tôi đi tiếp đây.” Cung Vũ Trạch nói xong, bước tiếp. Ở phía sau, Hạ An Ninh cười ngọt ngào và bước theo.

Chỉ cần gặp đoạn đường nào dốc một chút là Cung Vũ Trạch sẽ đứng lại để kéo cô lên. Lúc mới leo còn đỡ, núi không quá dốc, thế nhưng càng lên cao,càng phá hiện đỉnh núi này khá hiểm trở.

Cung Vũ Trạch quyết định sau khi kéo cô lên sẽ nắm tay cô đi tiếp. Điều đó khiến Hạ An Ninh cảm thấy việc leo núi dễ dàng hơn nhiều. Còn Tiểu Kha thì luôn tìm đường tắt, thoắt ẩn thoắt hiện sau những lùm cây. Nói chung Cung Vũ Trạch không phải lo Tiểu Kha sẽ đi lạc mất.

Là một chú chó Doberman với thân hình phát triển, tinh nhanh, Tiểu Kha có một trí thông minh và khả năng di chuyển tuyệt vời.

Hai người đã leo tới lưng chừng núi. Cung Vũ Trạch giống như mới chỉ khởi động thế nhưng Cung Vũ Trạch lại vừa mệt vừa khát. Trán cô lấm tấm mồ hôi, thở hổn hển.

Cung Vũ Trạch không tiếp tục leo mà lấy một chai nước đưa cho cô, “Cô uống nước đi! Chúng ta nghỉ ngơi một lát.”

Hạ An Ninh cầm lấy chai nước và uống. Lúc này nước là thứ cô cần nhất. Cô uống hết nước liền thấy có một khăn lau mồ hôi được đưa cho. Cung Vũ Trạch hơi ngạc nhiên, anh ấy không dùng giấy mà dùng khăn. Có lẽ đó là sự khác biết giữa một người phổ thông và công tử con nhà giàu.

Cô cầm lấy, chiếc khăn bông mềm mại, lau vào mặt cảm giác thật dễ chịu. Hạ An Ninh có chút ngại, nếu cô dùng thì anh sẽ lấy gì để lau.

Sau khi Hạ An Ninh đưa trả, anh cũng chẳng ngần ngại cầm lấy lau ngay mồ hôi trên trán mình. Hạ An Ninh uống hết nước định cho vào túi của mình thì Cung Vũ Trạch nói, “Đưa cho tôi, để tôi cầm cho.”

Anh cầm lấy chai nước rồi đặt vào trong túi. Tiểu Kha ở bên đột nhiên sủa liên tục, dường như nó đã phát hiện một con thỏ hoang hay gì đó. Thoáng cái đã không nhìn thấy nó đâu.

“Tiểu Kha làm sao bây giờ” Hạ An Ninh đột nhiên thấy lo lắng. Cung Vũ Trạch cười nói, “Đừng lo, nó sẽ không dễ bị lạc đường đâu.”

Hạ An Ninh nhìn anh nói, “Vậy chúng ta tiếp tục leo thôi. Tôi muốn nhìn đỉnh núi như thế nào.”

“Được!” Cung Vũ Trạch đáp lời.

Lần này Hạ An Ninh dự định dũng cảm hơn một chút. Cô bước phía trước, không muốn Cung Vũ Trạch cứ phải kéo cô, cảm giác như cô là người yếu đuối.

Cung Vũ Trạch có vẻ hiểu được suy nghĩ của cô nên cười và bước theo sau, ánh mắt không rời, sợ cô bước lỡ chân.

Thế nhưng Hạ An Ninh leo núi đầy hứng thú. Leo được một lúc lại có một dốc thẳng. Cô bám tay vào thân cây định leo lên, chân đạp lên một tảng đá. Nhưng không nhờ hòn đá không chắc chắn, cô đạp nhẹ một cái hòn đá lăn xuống phía dưới.

“A...” Hạ An Ninh hét lên một tiếng, khi cô tưởng rằng mình sẽ bị rơi thì đột nhiên có người đỡ lấy phần mông cô, một tay đỡ lấy vai cô, dìu cô đi lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.