Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 892: Chương 892




Hạ An Ninh nước mắt đầm đìa, cô nhìn hắn, cảm nhận thật rõ sự đau lòng trong mắt hắn, cô không nén nổi bản thân mà bổ nhào vào lòng hắn, ôm lấy eo hắn, bắt đầu khóc nức nở.

Có lẽ, nếu hắn không tới, cô còn có thể kiên cường hơn một chút, thế nhưng hắn đã tới rồi, cô buông bỏ sự kiên cường, cô chỉ muốn làm một cô gái yếu đuối dựa sát vào hắn.

Cung Vũ Trạch khẽ vỗ vai cô, an ủi nói: "Được rồi, đừng lo chuyện này nữa, sáng mai em có thể nói với mẹ em rằng, anh sẽ đưa bà hai trăm vạn trả nợ."

Nước mắt của Hạ An Ninh làm bỏng trái tim hắn, hắn ôm cô thật chặt, nhìn thấy cô như vậy, hắn thật sự rất đau lòng.

Dù hắn cũng rất ghét tính bài bạc của Hạ Thục Hoa, đã thiếu nợ còn khiến con gái mình phải lo lắng sợ hãi cùng, còn chuyện đang hận hơn nữa chính là chuyện lần trước đã làm ra với cô.

"Em nói cái nhẫn bị mất, chuyện là sao vậy?" Cung Vũ Trạch biết chuyện này nhất định còn là một mối vướng bận của cô, hắn muốn tâm sự để giúp cô vơi sầu.

Trái tim Hạ An Ninh lại thít chặt, cô có chút khó mà mở miệng được.

Cung Vũ Trạch đỡ cô gái trong lòng ra, đôi mắt khóa chặt gương mặt cô, khẽ híp mắt nói: "Không được giấu diếm anh bất cứ chuyện gì nữa, nói anh nghe, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Hạ An Ninh thực sự cảm thấy đây là một chuyện rất đáng hổ thẹn, cô nhắm chặt mắ, hít một hơi thật sâu mới lên tiếng: "Vốn mẹ em muốn cầm cái nhẫn đó đi bán lấy tiền trả nợ, thế nhưng, mẹ lấy nhẫn ra ở ngoài liền bị mấy tên trộm chú ý tới, thừa cô trộm túi của mẹ đi, chiếc nhẫn cũng bị trộm theo."

Nói xong, Hạ An Ninh không dám nhìn vào mắt hắn.

Cô cảm giác được cả người Cung Vũ Trạch tản ra một sự phẫn nộ khiến cô thấy sau chuyện này, trái tim cũng run lên, hắn tức giận rồi.

"Em xin lỗi..."Hạ An Ninh thấp giọng xin lỗi, cô đã không bảo vệ được đồ mà hắn tặng cho, là lỗi của cô.

Cũng Vũ Trạch đúng là tức giận, giận lòng tham không đáy của Hạ Thục Hoa, vậy mà cái dám cướp đồ mà hắn tặng Hạ An Ninh đi.

Hắn cũng đau lòng cho Hạ An Ninh, là con gái của bà ta, cô bất lực và bất đắc dĩ, gặp phải người mẹ như vậy là nỗi bất hạnh của cô.

"Em xin lỗi... Dây chuyền mà anh tặng em ngày trước cũng bị mẹ em mang đi bán rồi..." Hạ An Ninh thực sự rất áy náy, đó đều là tấm lòng của hắn, mà cô lại để cho mẹ mang đi bán.

Hạ An Ninh cũng cảm thấy mất mặt vô cùng, đặc biệt là khi ở trước Cung Vũ Trạch, cô lại có cảm giác không dám ngẩng đầu lên.

Bởi sự cao quý và tu dưỡng của hắn khiến con người ta đứng trước hắn liền trở nên có chút tự ti.

Hạ An Ninh cảm nhận được cơn giận của người đàn ông bên cạnh mình dường như đã thu bớt lại, gáy cô được một bàn tay to khẽ vuốt ve, cô kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn ánh mắt dịu dàng của hắn, ngẩn người ra.

"Anh... Anh không trách em sao?" Hạ An Ninh nhẹ giọng hỏi, dù cho hắn có tức giận, dù cho có trách cô, cô cũng nguyện nhận lấy, bởi đây thực sự là lỗi của cô.

Sao Cung Vũ Trạch có thể trách cô được chứ? Nếu muốn trách cũng phải trách cô sinh ra trong một gia đình như vậy, có một bà mẹ ham mê cờ bạc cũng không phải là lỗi của cô. Trái lại, việc cô sống trong một ngôi nhà thế này khiến hắn đau lòng vô cùng.

Có lẽ là do cuộc sống của hắn vẫn luôn tốt đẹp, ba mẹ yêu nhau, được yêu chiều chăm sóc từ nhỏ tới lớn, trái ngược hoàn toàn với cuộc đời thê thảm của Hạ An Ninh.

Hắn chỉ muốn kéo cô thoát ra khỏi cuộc sống như vậy, hắn sẽ làm hết sức mình để khiến cuộc đời sau này của cô ngập ràn sự quan tâm và ấm áp.

"Đồ ngốc, sao anh lại trách em được chứ? Đây cũng chẳng phải lỗi của em." Cung Vũ Trạch khẽ vuốt đầu cô, rồi tới gò má, cưng chiều bóp bóp nó.

Hạ An Ninh vui buồn lẫn lộn, có được một người đàn ông thế này làm bạn trai thực sự là hạnh phúc cả đời của cô.

"Cảm ơn anh." Hạ An Ninh muốn nói câu này với hắn.

Bàn tay to của Cung Vũ Trạch lập tức che lấy miệng cô, cảnh cáo nói: "Sau này không được nói câu này nữa."

Dù hắn cảnh cáo, nhưng lúc này, trong lòng Hạ An Ninh tràn đầy mật ngọt, cô ngoan ngoãn gật đầu: "Được!"

"Mẹ em có nói với em là làm mất túi ở đâu không?" Cung Vũ Trạch thấp giọng hỏi.

"Mẹ nói đã báo cảnh sát rồi, em cũng không rõ nơi cụ thể." Hạ An Ninh lắc đầu.

"Em thích cái nhẫn đó sao?" Cung Vũ Trạch hỏi cô.

"Thích ạ!" Hạ An Ninh gật đầu, vô cùng nghiêm túc đáp.

"Được, nhất định anh sẽ tìm lại cho em." Cung Vũ Trạch hứa với cô, nói xong, hắn cầm điện thoại tới bên kia hành lang, dường như đang dặn dò ai cái gì đó.

Hạ An Ninh nhìn bóng lưng thẳng tắp quyến rũ của hắn, sự thất lạc, bi thương, khổ sở tối nay của cô đều biến mất hết thảy. Hiện giờ trong tim cô chỉ còn sự bình tĩnh, yên ổn, ấm áp.

Người đàn ông này như thần hộ mệnh của cô vậy, đánh bay hết tất cả nỗi âu sầu của cô.

Cung Vũ Trạch dặn Hà Vĩnh đi làm vài chuyện, nhất định phải tìm lại cái nhẫn đã mất đó, tuy rằng hắn có thể mua cái tốt hơn, nhưng chỉ cần cô thích, hắn chắc chắn sẽ mang tới trước mặt cô.

Hạ An Ninh đẩy cửa bước vào, thấy gương mặt đang say ngủ của mẹ vẫn tiều tụy nhợt nhạt như vũ, cô vẫn rất đau lòng.

Vào lúc này, điện thoại trong túi Hạ Thục Hoa kêu lên, Hạ An Ninh không muốn làm mẹ thức giấc liền mau chóng lấy điện thoại ra ấn tắt tiếng, thế nhưng, có tin nhắn được gửi tới.

Cô cúi đầu nhìn, là một người tên chị Hà gửi qua.

"Thục Hoa, chị đã tìm được mối mua giúp em rồi, bao giờ em rảnh thì qua gặp nhé!"

"Thục Hoa, người đó nói sẽ mua với giá bốn trăm vạn, em suy nghĩ giá tiền một chút nhé, cũng chẳng nhỏ đâu!"

"Em phải nghĩ cho cuộc sống mai sau của mình sẽ tươi sáng biết bao! Hiện giờ em đang sống một cuộc sống thế nào chứ? Đừng nói làm chị mà lại không giúp em, ngày trước em cũng là một người đẹp nổi tiếng trong đám chúng ta, có người đàn ông nào mà không động lòng vì em chứ?"

Hạ An Ninh nhìn tin nhắn được gửi đến, trái tim cô như bị véo một cái thật mạnh, cô nhìn gương mặt tiều tụy của mẹ, ý nghĩ vẫn giấu trong lòng đã được chứng thực rồi.

Cô vẫn luôn biết rằng quá khứ của mẹ chẳng vẻ vang gì, cô cũng biết ngày nhỏ mẹ cô thường qua lại với đàn ông, hiện giờ, nhìn thấy tin nhắn này, cuối cùng cô cũng chắc chắn được, ngày đó có lẽ mẹ mình là gái gọi!

Điều này khiến trái tim cô đau đớn không ngừng.

Lúc này, lại có một tin nhắn được gửi tới: "Thục Hoa, chị thực sự rất tiếc cho em đó! Thời đó rực rỡ biết bao chứ! Chỉ vì một đứa bé mà lại bỏ cả sự nghiệp, thực sự đáng tiếc vô cùng, bốn vạn cũng coi như là em kiếm được đi! Ngày mai gọi lại cho chị nhé!"

Hạ An Ninh nhìn tin nhắn này, cô lại nhìn về mẹ mình, đột nhiên chút tức giận trong lòng cô biến mất, vì mình mà mẹ mới bỏ công việc ngày trước sao? Rất nhiều lúc, mẹ không muốn nói đến quá khứ của mình, cô hỏi mẹ cũng chẳng nói, hiện giờ, cô biết cả rồi, mẹ một thân một mình nuôi lớn cô.

Vậy thì bố cô là ai?

Hạ An Ninh đang ngây ra liền nghe thấy tiếng đẩy cửa, cô tắt điện thoại, có lẽ là do sự ích kỷ của cô, cũng có lẽ là do cô sợ Cung Vũ Trạch sẽ biết về quá khứ của mẹ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.