Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 932: Chương 932




Hậu sự của Hạ Thục Hoa, trong ba ngày đã thu xếp ổn thỏa, người làm những việc này, chỉ có một mình Hạ An Ninh, cô chôn cất mẹ ở một nghĩa trang nhỏ, đây trở thành nơi yên nghỉ mãi mãi của bà.

Hạ An Ninh đã nghỉ việc ở quán cafe, trong thời gian này, tâm trạng của cô rất phức tạp, dường như có một sức lực vô hình nào đó vẫn luôn theo cô, buộc cô phải trưởng thành, cô rõ ràng mới hai mươi mốt tuổi, nhưng cô đã phải trải qua những lên xuống của cuộc đời, dường như tâm tính của cô trong nháy mắt đã trưởng thành.

Mặc dù gương mặt cô vẫn khiến cho người ta có cảm giác ấm áp, kiều diễm, non mềm, khiến người ta không nỡ làm tổn thương.

Hạ An Ninh đã cùng mẹ thuê một căn phòng, ở được một tuần, cô tin tưởng lời nói của mẹ lúc lâm chung, nhưng cô không thể hiểu, tại sao lại rời xa cô khi cô còn nhỏ như vậy, bà đã phải chịu những đau khổ dằn vặt gì?

Vì cô chưa bao giờ tưởng tượng ra mình lại có một gia đình khác, những người thân đó chưa bao giờ xuất hiện trong thế giới của cô, nên bây giờ cô không biết nên hy vọng thế nào.

Họ có mong cô quay lại không? Họ có biết sự tồn tại của cô không?

Cô đã vượt qua khoảng thời gian cô đơn, cô không nói chuyện với ai, dường như chỉ có cô đơn, một mình trên đi trên con đường phía trước, trong cửa hàng, đến một người đang đóng gói cốc trà sữa cười với cô một cái, cô cũng cảm thấy ấm áp.

Cho nên, trong lòng cô vẫn rất có khát vọng về tình thân, cuối cùng, cô đã ra một quyết định, cho dù thời gian tiếp theo cô không biết nên đi đâu, nhưng cô vẫn muốn đi tìm người thân của mình!

Mẹ đưa cho cô không nhiều manh mối, có miếng ngọc bội của Trương Cầm, vẫn có thể tìm ra người ở giữa Trương Cầm kia.

Hạ An Ninh biết, muốn trở về tìm kiếm, thì phải quay về thành phố a, phải quay về thành phố cô đã dời bỏ được mười tháng, nơi đây đã làm tim cô tan nát.

Hạ An Ninh trả lại phòng, đóng gói tất cả đồ đạc quan trọng, cầm một ít tiền vẫn còn sót lại ở trong tay trở về thành phố A.

Khoảnh khắc bước xuống tàu hỏa, cô cảm giác ở đây vô cùng cô đơn, ở đây đã không còn nhà của cô nữa rồi.

Ban đêm, cô chỉ biết ở trong khách sạn, bác tài xế taxi đưa cô đến một con phố đèn đỏ của thành phố, cô ngẩng đầu nhìn những ngôi sao, những tòa nhà cao chọc trời lấp lánh những ánh sáng xanh, trong tim cô như đang bị đâm thủng.

Nhắm mắt lại, dường như cảm nhận được hơi thở của Cung Vũ Trạch.

Nhưng cô không có tư cách để đi làm phiền thế giới của anh.

Hạ An Ninh chỉ qua đây để tìm kiếm một chút, nếu không có kết quả, cô sẽ lại rời đi.

Hạ An Ninh thuê một căn phòng, cầm điện thoại của mẹ, cô liên lạc với Diệm Thư, cô không nhắc đến việc mẹ đã mất, Diệm Thư trước đây cũng biết Hạ Thục Hoa ở đây có rất nhiều đồ tốt, cho nên, Hạ An Ninh vừa hẹn bà đã liền đồng ý gặp mặt.

Trong quán cafe, Hạ An Ninh nhìn người phụ nữ chạc tuổi mẹ mình, trang điểm có chút sặc sỡ bước vào, cho dù cô mặc một bộ đẹp đẽ, xách một chiếc túi đắt tiền, nhưng phần khí chất phong trần trên người bà cũng không thể nào che lấp đi được.

"Òa! Không ngờ con gái của Hạ Thục Hoa lại lớn như này rồi! Mà lại xinh đẹp như vậy, cháu gái, cháu hôm nay tìm cô có chuyện gì vậy?" Diệm Thư vừa đến, liền nhếch chân lên, quan sát tỉ mỉ cô, trong ánh mắt mang theo một chút suy nghĩ tìm tòi.

"Chào cô, cháu thay mặt mẹ cháu đến đây hỏi thăm cô một người, là người chị em tốt lúc bà vẫn còn trẻ, tên Trương Cầm, cô biết địa chỉ liên lạc của người này bây giờ đang ở đâu không ạ?" Hạ An Ninh cười lễ phép hỏi.

Diệm Thư liền chớp mắt: "Trương Cầm! Cô và bà ấy vẫn còn liên lạc, mười mấy năm trước bà ấy đã tìm được một ông chồng, khá có tiền, mà mẹ cháu tìm bà ta làm gì?"

Hạ An Ninh vừa nghe, không ngờ vừa hỏi đã có tin tức, trong lòng không khỏi vui vẻ, trên mặt lại giả bộ một biểu cảm sốt ruột: "Có một chút chuyện riêng, mẹ cháu bảo muốn đi tìm bà ấy nói chuyện, cô có thể cho cháu địa chỉ liên lạc với bà ấy được không ạ?”

Diệm Thư cong môi cười: "Mẹ cháu sao lại không đến tìm cô? Mà lại để cháu đến tìm cô?"

"Sức khỏe của bà không được tốt, dạo này đều phải ở nhà nghỉ ngơi." Hạ An Ninh vẻ mặt áy náy nói.

"Ừ! Mẹ cháu dạo này còn có cái gì đáng tiền muốn bán không? Cô có thể mua với giá tốt." Diệm Thư nói.

"Mẹ cháu dạo này vẫn đang nghỉ ngơi, nếu sau này có đồ gì tốt, nhất định sẽ tìm cô." Hạ An Ninh nghe giọng điệu của bà, liền biết trước đây mẹ cô lấy nhẫn của cô đem đi bán, chính là bán cho những người này.

"Được, địa chỉ lát nữa cô sẽ gửi qua điện thoại cho mẹ cháu, số điện thoại thì cô không còn nữa rồi! Chỉ biết bà ý đang sống ở đâu thôi!"

"Vâng! Cảm ơn cô."

"Cháu gái, cháu không đi học sao? Có công việc chưa? Hay là có muốn về làm cho cô không?" Diệm Thư nhìn Hạ An Ninh xinh xắn, đáng yêu, còn có sức quyến rũ hấp dẫn đàn ông hơn nhân viên của bà gấp nhiều lần, bà không khỏi muốn lôi cô vào con đường này.

Hạ An Ninh không chút hoang mang cười nói: "Cô, thật ngại quá, cháu hiện giờ vẫn còn đi học, rất bận ạ.”

"Ừ! Nhưng, sinh viên các cháu cũng có thể đi làm thêm, nếu thiếu tiền, thì đến gặp cô, nhất định cháu sẽ kiếm được tiền rất nhanh." Nói xong, bà không quên đưa cho cô một tờ danh thiếp.

"Vâng ạ! Cháu nhận trước, làm phiền cô rồi ạ." Hạ An Ninh đưa tay ra nhận tấm danh thiếp.

Diệm Thư nhìn thấy thái độ của cô, cũng rất vui vẻ, liền cười lên một tiếng: "Bây giờ cô sẽ viết cho cháu."

Hạ An Ninh xin phục vụ một tờ giấy, Diệm Thư viết một địa chỉ của một khu dân cư cao cấp của thành phố, viết rõ đến cả số nhà, Diệm Thư viết xong liền đưa cho cô: "Bà ta là một người khá là cao ngạo đấy."

Hạ An Ninh cầm lấy, vô cùng cảm kích, lúc Diệm Thư dời khỏi, còn quay đầu nhìn cô một cái, vẫn cảm giác nếu Hạ An Ninh làm việc cho bà, thì nhất định sẽ lôi kéo được rất nhiều vị khách giàu có.

Hạ An Ninh cầm tờ giấy ghi địa chỉ đó về phòng, cô nhìn địa chỉ đó, dường như là một biệt thự khá hào hoa, cô khẽ ôm vào ngực, cô muốn nhanh chóng đi tìm người đó.

Nói là làm, cô tìm đến được địa chỉ của khu dân cư đó, sáng sớm ngày thứ hai, cô liền đến đó, cô đã nghĩ rất lâu, nghĩ làm sao để Trương Cầm đưa cho cô xem miếng ngọc bội đó.

Hạ An Ninh tìm đến một căn biệt thự trước mặt, được vây quanh một bức tường cao, chỉtừ cổng chính mới có thể nhìn được vào bên trong, cái sân nhỏ của biệt thự, còn để hai chiếc xe màu đỏ.

Nếu là trước đây, Hạ An Ninh rất nhát gan, với hoàn cảnh như này, cô nhất định sẽ cuống quýt, rụt rè, một câu nói cũng khiến mặt cô đỏ lên vì xấu hổ, nhưng đã trải qua những việc này, cũng là một cái tốt.

Giờ gan cô to rồi, hình như trở nên không sợ bất cứ điều gì, trên thế giới này, không có chuyện gì, có thể đáng sợ bằng việc cô lẻ loi một mk, cho nên, không có chuyện gì có thể ngăn bước cô đi tìm người thân.

Cô ấn chuông cửa.

Không lâu sau, có một bác giúp việc trung niên đi ra hỏi: "Cô tìm ai?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.