Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 952: Chương 952




Quý An Ninh và Quý Thiên Tứ rời khỏi bàn trước, Quý An Ninh khi đi về có nhìn về phía Cung Vũ Trạch, ánh mắt Cung Vũ Trạch chỉ lạnh nhạt nhìn cô, Quý An Ninh thấy anh nhìn mình liền cố gắng kìm nén cảm xúc, mỉm cười với anh sau đó đi ra cùng Quý Thiên Tứ.

Sắc mặt Cung Vũ Trạch rất khó coi, Cung Vũ Ninh ngẩng đầu lên nhìn thấy liền tò mò hỏi: "Anh à, anh khó chịu ở đâu sao? Sao mới ăn có ít vậy?"

"Không có gì! Em ăn từ từ, ăn xong chúng ta đi về." Cung Vũ Trạch nói.

"Vâng! Được thôi!"

Buổi chiều Quý An Ninh cùng Quý Thiên Tứ tới công ty tham quan một lượt rồi mới về.

Cô vẫn còn nghĩ tới bộ comple của Cung Vũ Trạch, cô nghĩ, anh đã có bạn gái rồi vậy thì cô nên vạch rõ ranh giới với anh, tránh ảnh hưởng tới tình cảm của họ.

Sáng sớm ngày hôm sau, Quý An Ninh tới một cửa tiệm đặt may nổi tiếng ở gần đó, nhưng cô không biết số đo của Cung Vũ Trạch, comple nhất định phải đo theo số đo, trang phục may xong khi mặc lên người mới nho nhã và vừa người.

Lúc này cô đang ngồi trong phòng chờ của tiệm đặt may cao cấp, cô ngẫm nghĩ sau đó soạn một dòng tin nhắn cho Cung Vũ Trạch, hỏi số đo comple của anh, máu sắc và loại vải yêu thích.

Sau khi gửi đi, Quý An Ninh lại kiên nhẫn đợi anh trả lời, một lát sau, có điện thoại gọi tới, Quý An Ninh cầm điện thoại lên nhìn, liền giật mình.

Anh gọi tới rồi.

Cô cắng thẳng cầm lên nghe: "Alo!"

"Đừng lãng phí tâm sự nữa, bộ comple đó tôi không cần cô trả nữa." Đầu kia là giọng nói lạnh nhạt.

"Không được, tôi không thể cứ mặc nợ anh hoài, anh nói cho tôi biết số đo của anh đi! Cùng lắm mười ngày tôi sẽ cho người đưa tới cho anh." Quý An Ninh thực sự không muốn nợ anh.

"Không muốn nợ tôi, là muốn xóa sạch quan hệ với tôi để yên tâm ở bên Quý Thiên Tứ sao?" Anh cười nhạt mỉa mai.

Trái tim Quý An Ninh thắt lại, anh biết cả tên anh trai cô, lẽ nào anh điều tra anh trai cô? Cô nhíu mày nói: "Tôi và anh trai tôi không phải như anh nghĩ, chúng tôi chỉ là quan hệ anh em bình thường thôi."

"Cô giải thích rõ ràng với tôi như vậy làm gì? Tôi đâu có hứng thú muốn biết." Đầu bên kia lại lên tiếng mỉa mai.

Quý An Ninh trái tim đau quặn, cô cắn môi, không biết nên nói sao với anh, lặng lẽ vài giây cô nói: "Hay là anh gửi tài khoản của anh cho tôi cũng được, tôi sẽ chuyển ngay cho anh một triệu tệ, trả lại tiền trước đây, cũng tính cả tiền của bộ comple vào đó."

Cô nghĩ, một triệu chắc là đủ rồi!

"Một triệu là muốn xua đuổi tôi? Quý An Ninh, cô coi thường tôi quá." Cung Vũ Trạch dường như không muốn nói chuyện hẳn hoi, vừa lên tiếng đã chặn họng người khác.

Quý An Ninh nghẹn lời, cô nhíu mày nói: "Vậy giờ anh muốn sao?"

"Hừ, cô tự nghĩ đi." Nói xong anh liền ngắt điện thoại.

Quý An Ninh thở dài, cô cảm thấy trong lời nói của Cung Vũ Trạch có hận ý và oán trách quá khứ, cô nghĩ, xem ra cô không có cách nào trao đổi thuận lợi với anh được.

Những ngày tiếp theo, Quý An Ninh biết rằng mình và Cung Vũ Trạch sống trong cùng một thành phố, nhưng nếu như không phải vì bữa tiệc kia, cô và anh cũng sẽ không gặp lại, cô cũng không gọi điện thoại cho cô.

Việc bộ comple, anh không tới tìm cô, cô cũng không chủ động đi tìm anh, cô nghĩ, đợi tới một ngày nào đó anh đòi bồi thường rồi cô sẽ lại cùng anh thương lượng.

Quý An Ninh dưới sự giúp đỡ của Quý Thiên Tứ đã hiểu được tình hình hiện tại của công ty nhà họ Quý, đồng thời Quý Thiên Tứ cũng để cô tham gia thảo luận phương hướng và kế hoạch đầu tư một số dự án của công ty, dẫn cô dần dần làm quen với các nghiệp vụ quản lý công ty.

Quý An Ninh cũng không dám lơ là, dù sao đây cũng là công ty mà ông ngoại cô để lại, cô chỉ hi vọng công ty có thể phát triển ngày một tốt hơn.

Một tháng sau, Quý Thiên Tứ định dẫn cô về nước, tới tổng công ty làm việc, vì anh di dời tổng bộ về thành phố A, nơi đó là quê hương của Quý An Ninh, rời xa nhà đã ba năm, cô thực sự nhớ quê.

Cô quyết định sau khi về nước sẽ xây cho mẹ một lăng mộ lớn, để bà có thể an nghỉ dưới suối vàng.

Trước khi lên máy bay, Quý An Ninh quay đầu nhìn về hướng trung tâm thành phố của nước M, cô nghĩ, cô đi rồi, Cung Vũ Trạch cũng không hề biết, cũng đúng thôi, cuộc đời của họ vốn dĩ đã phân tách, không còn giao điểm nữa.

Quý An Ninh đi rồi.

Trong biệt thự bằng kính ở nước M, Cung Vũ Trạch lập tức nhận được điện thoại của trợ lý Diệp Sâm: "Cung thiếu, tôi vừa nhận được tin, Quý tiểu thư đã về nước rồi!"

Cung Vũ Trạch nhíu mày, lạnh lùng nói: "Ai bảo anh nghe ngóng tin tức của cô ta."

Diệp Sâm lập tức gượng cười: "Vì anh bảo tôi điều tra Quý Thiên Tứ, nên tôi mới lưu ý mọi động tĩnh của họ!" Cung Vũ Trạch không nói gì, trong tài liệu Diệp Sâm gửi cho anh, Quý Thiên Tứ là con nuôi của một phú thương Hoa kiều, còn Quý An Ninh bất ngờ trở thành em gái nuôi của anh ta. Điểm này Diệp Sâm không có cách nào điều tra rõ ràng đọc, chỉ biết phú thương này đã qua đời, để lại toàn bộ tài sản cho Quý Thiên Tứ thừa kế.

Cung Vũ Trạch nhướng mày nhìn về phía xa, trong lòng anh đang ngẫm nghĩ, công việc kinh doanh ở bên này đã phát triển ổn định, anh cũng không cần phải ở lại bên này nữa, tổng công ty ở trong nước cần anh về lo liệu, vì thời gian trước anh không muốn về nước, nên vẫn chưa hành động.

Bây giờ anh lại có ý muốn về nước.

"Diệp Sâm, sắp xếp đi, chúng ta về nước!" Cung Vũ Trạch nói với Diệp Sâm ở phía sau.

Diệp Sâm mỉm cười: "Vâng! Tôi sắp xếp liền."

Anh cho rằng việc mình để ý tới động thái của Quý An Ninh là việc đáng để sếp biểu dương.

Tuy sếp không nói ra nhưng trong lòng chắc chắn không trách anh lắm chuyện.

Máy bay cá nhân của Quý An Ninh và Quý Thiên tứ sáu giờ sáng tới nơi, sau khi ngủ một giấc trên máy bay, Quý An Ninh ngồi trong xe nhìn ánh nắng ban mai, ngắm nhìn quê hương sau ba năm xa cách, tất cả đều vô cùng thân thiết.

Như thể trong lòng có kí thác, mọi thứ vẫn đẹp đẽ, khi cô đi từ sân bay đi về hướng khách sạn, đi qua một vài con phố quen thuộc, tiệm cà phê ở ngã rẽ, còn có cả ánh đèn cảnh quan chưa tắt bên trên các tòa nhà, những phong cảnh quen thuộc này gọi về những kí ức trong tim cô.

Nhưng kí ức cô chưa từng quên, với mẹ, với bạn bè và với Cung Vũ Trạch.

"Ở tạm trong khách sạn trước, sau đó chọn mua một căn biệt thự ở khu đất tốt, chúng ta có lẽ sẽ phải ở đây một thời gian." Quý Thiên Tứ nói, anh nhìn thấy ánh mắt Quý An Ninh ngập tràn tình cảm với thành phố này, anh cũng muốn ở lại đây.

Quý An Ninh gật đầu: "Được!"

Nhà của cô ở đây đã thuộc về người khác, vì thế ở đây cô không có nhà để về, cần phải lựa chọn một ngôi nhà mới. Cô nghĩ mình ba năm về trước không có gì cả, chỉ dựa vào tín niệm quyết tâm ra nước ngoài tìm người thân, vận mệnh rất ưu ái cho cô, để cô tìm được người thân, cũng thay đổi số phận của cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.