Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 959: Chương 959




Hai ngày sau tại một khu vực trong nghĩa trang, lúc này mọi người đã tản ra, chỉ còn lại 1 người nam và nữ đứng trước bia mộ lặng lẽ.

Quý An Ninh quỳ xuống, cắm những bông hoa cúc trắng lên đó. Đôi mắt cô rưng rưng: "Mẹ, con chuyển mẹ tới đây, hy vọng mẹ sẽ thích. Bây giờ con chỉ có thể làm được điều này cho mẹ."

Ngôi mộ lặng lẽ không có tiếng đáp lời, Quý An Ninh có cảm giác buồn bã, nói khẽ: "Mẹ, mẹ đừng lo cho con, bây giờ con rất sống rất tốt. Bên cạnh con có anh trai chăm sóc cho con."

Nói xong, Quý An Ninh nghĩ tới cái gì đó, miệng lẩm bẩm: "Con sẽ lấy lại miếng ngọc bội của mẹ. Đó là đồ của mẹ, con sẽ giữ gìn nó."

Quý An Ninh nói xong, cô đứng dậy. Cô nhìn bức ảnh của Hạ Thục Hoa còn mới trên bia mộ, trông như bà đang cười một cách vui vẻ.

Lúc Quý An Ninh quay người đi, lau nước mắt, ngẩng đầu nhìn Quý Thiên Tứ: "Anh, chúng ta về thôi.".

Quý Thiên Tứ nói xong, thành khẩn quỳ xuống trước mặt Hạ Thục Hoa, sau đó cùng Quý An Ninh xuống bãi xe ở dưới chân núi.

Vào trong xe, Quý An Ninh bắt đầu nghĩ tới địa chỉ lần trước tìm thấy của Trương Cầm, cô nghĩ liệu rằng bà ấy có sống ở khu đó. Nếu đúng thế, cô sẽ có thể dùng tiền để mua lại miếng ngọc bội.

"Anh, buổi chiều anh có thời gian không, cùng em đi lấy một thứ" Quý An Ninh hỏi.

Quý Thiên Tứ nhìn cô với anh mắt trìu mến: "Cả ngày hôm nay anh sẽ đi cùng em. Em muốn tìm cái gì?"

"Miếng ngọc bội của mẹ em. Lúc này đang ở trong tay người khác, em muốn mua về."

"Được!" Quý Thiên Tứ cười đồng ý sẽ đi cùng cô.

Quý An Ninh dựa vào trí nhớ để tìm địa chỉ trước đây của Trương Cầm, lái xe đi vòng vòng để tìm. Bằng ký ức 3 năm về trước, Quý An Ninh có nhớ mấy chữ trên địa chỉ, cộng thêm môi trường quen thuộc xung quanh nên cô tin sẽ tìm thấy địa chỉ.

Cuối cùng, cô tìm thấy một vườn hoa trông quen thuộc. Ánh mắt cô quan sát kỹ để nhận diện, chỉ về một hướng, “Là tòa biệt thự đó.”

Lúc này Quý An Ninh lấy dũng khí, đi tới gõ cửa. Một lúc sau một người giúp việc tới mở cửa, nhìn thấy họ đứng bên ngoài, người này ngạc nhiên, “Cô cậu hỏi ai?”

“Chúng cháu tìm phu nhân Trương Cầm”

“Cô cậu tìm phu nhân nhà chúng tôi có chuyện gì?” Người giúp việc lại hỏi.

Quý An Ninh biết mình tìm đúng nhà nên mới thở phào một tiếng, cười nói, “Cháu có chút chuyện. Cháu không phải người xấu, cho cháu gặp phu nhân một lát được không?”

Lúc này ở phía sau, Trương Cầm bế con mèo cùng đi tới, “Ai tìm tôi đấy?”

Trương Cầm nhìn ra phía cửa thấy một chàng trai tuấn tú và một cô gái xinh đẹp. Bà nhìn Quý Thiên Tứ, ánh mặt chợt thay đổi. Mặc dù và đã hơn 50 tuổi, thế nhưng có lẽ do thói quen nghề nghiệp trước đây, nhìn thấy giai đẹp lại có tiền, bà chợt thấy tim đập rộn ràng.

“Trương phu nhân, chào bà. Cháu nghe nói bà đang có một miếng ngọc bội, có thể bán lại cho cháu không?” Quý An Ninh lúc này không phải là cô gái phổ thông ba năm trước. Giờ cô đã hoàn toàn khác. Trí nhớ của ba ta cũng không tốt nên không nhớ cô ấy từng tới đây.

“Ngọc bội nào?” Trương Cầm chau mày nhìn cô.

“Cháu nghe nói có một miếng ngọc bội, trên đó có hai con phượng hoàng quấn lấy. Cháu muốn mua miếng ngọc bội này.” Quý An Ninh cười nói.

Sắc mặt của Trương Cầm đột ngột thay đổi, “Không có! Trong tay tôi không có miếng ngọc bội nào thế cả. Các người nhìn nhầm người rồi.”

Quý Thiên Tứ đứng bên trêm giọng, “Phu nhân, đó không phải là thứ thuộc về bà.”

Trương Cầm nghe vậy sắc mặt càng khó nhìn. Bà nhìn họ với ánh mắt đề phòng, “Các người là ai? Tìm tôi làm gì?”

Quý An Ninh chắp tay phía sau đi vào tròng, phong thái ung dung, “Trương phu nhân, không giấu gì bà, cháu trước đây quen biết một cô gái. Miếng ngọc bội trên tay bà là đồ bị người ta đánh cắp mất. Nếu bà không bán cho cháu, vậy thì cháu chỉ còn cách đi báo cảnh sát, nói bà giấu quốc bảo.”

Trương Cầm giật mình run run khiến con mèo trên tay nhảy xuống. Sắc mặt Trương Cầm trở lên hoang mang, bà cắn môi, “Buồn cười, tôi làm gì có bảo vật quốc gia gì?”

“Trương phu nhân, đó là bảo vật quốc gia cấp 1! Nếu kiểm tra thấy trên người bà thì bà sẽ ngồi tù đó. Chẳng thà bà bán cho chúng tôi, bà cũng không thiệt đâu.” Quý An Ninh dọa nói.

Sắc mặt Trương phu nhân thay đổi, nhớ tới chuyện 3 năm trước. Cô gái đột nhiên tới nói cho cô biết, cái mà 3 năm trước Hạ Thục Hoa mang tới có thể là đồ trộm cắp. Bây giờ bà chẳng ngờ chuyện đó bị cô gái này lật tẩy.

Bà ta thực sự không muốn phiền phức, chau mày nói, “Vậy các người trả bảo nhiêu?”

Quý An Ninh cười hỏi, “Bà thấy chúng tôi phải trả bao nhiêu mới bán?”

Trương Cầm nghĩ một lát rồi hét giá, “10 triệu. Tôi nghe nói miếng ngọc bội này rất giá trị. Nếu không được giá đó, tôi nhất định không bán”

“10 triệu là quá đắt. tôi trả 3 triệu, bà cứ suy nghĩ đi. Để tôi báo cảnh sát cho bà ngồi tù hay là bán cho tôi?” Quý An Ninh hỏi một cách điềm tĩnh, không hề có giọng đe dọa nhưng đủ tạo áp lực của Trương Cầm.

Quý Thiên Tứ đứng bên không nói, thế nhưng trong lòng anh thấy vui, vì Quý An Ninh bây giờ đã dũng cảm, biết tính toán hơn rất nhiều so với khi mới tới nhà họ Quý.

Trương Cầm vốn đã lo lắng, nghe cô nói như vậy thì còn biết làm thế nào được. Nên đành lựa chọn một phương án phù hợp.

“Vậy các người khi nào chuyển khoản?”

“Bây giờ cũng được!” Quý Thiên Tứ lên tiếng, giọng nghiêm túc.

Trương Cầm tự nhiên thấy hố, thế nhưng nhìn ánh mắt của Quý An Ninh, bà ta đành quyết định bán. Bà đưa số tài khoản cho Quý Thiên Tứ, “Tiền trao, cháo múc,”

Quý Thiên Tứ nhận điện thoại của bà ta, thao tác trên điện thoại. Một lúc sau trên tài khoản của bà đã có 3 triệu. Nhìn thấy tiền, tâm trạng của bà tốt hơn nhiều nhưng cũng hơi tiếc nuối khi cầm miếng ngọc bội cất giữ bấy lâu này đưa cho Quý An Ninh, “Đây, cầm lấy đi! Sau này có chuyện gì, đừng tìm tới tôi. Tôi chẳng biết gì đâu.”

Quý An Ninh cầm miếng ngọc bội, trong lòng thấy ấm áp. Đây là di vật của mẹ cô, cuối cùng đã trở về bên cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.