Món canh tươi ngon đậm đà này là món canh mà Quý An Ninh trước đây rất thích. Cô khẽ mở to mắt, anh lại chọn món mà cô thích ăn sao?
“Anh gọi món anh thích ăn là được, em sẽ tự gọi món của mình.” Quý An Ninh vội nói với anh.
Cung Vũ Trạch không nghe cô nói mà tiếp tục gọi thêm vài món, tất cả đều là món mà Quý An Ninh thích ăn, trái tim cô như nghẹn lại, anh vẫn nhớ?
Sau khi gọi xong, Quý An Ninh chẳng cần gọi thêm gì nữa, cô cầm ly trà lên, khoé mắt có chút ngấn lệ, cô không muốn để anh phát hiện bèn quay mặt ra phía cửa sổ, vừa nhìn ra xa vừa cố chớp mắt liên tục để che đi giọt lệ trong đôi mắt.
Cung Vũ Trạch cũng cầm cốc trà lên, vừa uống vừa chăm chú nhìn góc mặt nghiêng thanh tú của cô, ánh mắt không giấu nổi vẻ thâm tình.
Đúng lúc này, Quý An Ninh chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng cười, tiếng cười quen thuộc khiến cô thấy sợ hãi, là Lam Doanh.
“Ở đây thật sự rất ngon đấy, các cậu nhất định phải ăn thử món cá ở đây, làm cực kỳ tươi ngon. Tiếng cười của Lam Doanh ở sảnh vô cùng chói tai, hình như cô ta dẫn vài người bạn tới, đang hỏi nhân viên phục vụ.
“Cạnh cửa sổ còn chỗ không?”
“Xin lỗi, thưa tiểu thư, chỗ cạnh cửa sổ có người đặt rồi ạ.”
Do bị một cái cột che khuất nên Quý An Ninh chỉ nghe thấy tiếng của Lam Doanh chứ không nhìn thấy cô ta, lúc này cô vô cùng hoang mang, thật sự là trùng hợp đến mức không thể tin được, Lam Doanh cũng đưa bạn tới ăn cơm.
Cô nhìn Cung Vũ Trạch ngồi trước mặt, anh dường như không nghe thấy, vẫn đang thưởng thức cốc trà trên tay.
Lúc này, có một cô gái từ bên cạnh tới, dường như đang tìm chỗ, ánh mắt cô ta sắc bén, vừa nhìn đã thấy ngay Cung Vũ Trạch, mặt mũi hớn hở dường như định tới nói với Lam Doanh.
Quý An Ninh khẽ chột dạ, lẽ nào bị phát hiện rồi sao?
Quả nhiên Lam Doanh nghe hảo tỷ muội nói Cung Vũ Trạch đang ở đây cô ta liền vui vẻ ra mặt, vừa định bước tới từ đằng sau cây cột thì nụ cười trên mặt bỗng sượng lại khi nhìn thấy đôi nam nữ ở vị trí cạnh cửa sổ, biểu cảm lúc này vô cùng khó chịu.
Quý An Ninh vừa ngẩng đầu liền đụng ngay vào ánh mắt của Lam Doanh, sự oán hận trong đôi mắt Lam Doanh sắp không kiểm soát được nữa rồi, tay cô ta bóp chặt lại thành nắm đấm, thế nhưng vì Cung Vũ Trạch còn ở đây nên cô ta cuối cùng vẫn nén giận xuống, mỉm cười bước tới.
“Anh Vũ Trạch, trùng hợp thật đấy! Anh cũng ở đây ăn cơm à!” Lam Doanh vui vẻ cười nói.
Cung Vũ Trạch gật gật đầu.
“Đây chẳng phải là Hạ tiểu the sao?” Lam Doanh có vẻ không thiện chí hỏi.
Lần trước đã gặp ở buổi yến tiệc nên Quý An Ninh và Lam Doanh không thể nói là không quen nhau.
“Chào cô, Lam tiểu thư.” Quý An Ninh cũng giả vờ như lâu lắm không gặp cô ta, lên tiếng chào hỏi.
“Hai người có quan hệ gì vậy!” Lam Doanh thẳng thắn hỏi, ánh mắt lại nhìn về Cung Vũ Trạch.
Quý An Ninh cảm thấy căng thẳng, lúc này đả kích Lam Doanh không phải chuyện gì hay ho, cô đang định nói là bạn thì nam nhân trước mặt vô cùng thản nhiên đáp một câu: “Bạn gái tôi.”
Câu nói này khiến cả hai cô gái ngớ người ra, Quý An Ninh vốn định nói gì cũng quên béng luôn, đầu óc cô đang nhớ lại câu nói nam nhân này vừa thốt ra“bạn gái tôi... bạn gái tôi...”
Ánh mắt Lam Doanh lườm Quý An Ninh không giấu nổi sự đố kỵ và oán ghét, cô ta nghiến răng, nụ cười có chút giả tạo: “Ồ, vậy sao?”
Quý An Ninh không muốn nói chuyện.
Ánh mắt Lam Doanh loé lên một tia sắc lạnh, Hạ An Ninh đổi tên rồi, lẽ nào đổi tên xong thì có thể quay về bên Cung Vũ Trạch sao?
Quả nhiên cô ta không ngờ rằng Quý An Ninh lại muốn quay lại với Cung Vũ Trạch, đúng là đồ mặt dày không giữ chữ tín, đã nói cả đời này sẽ không xuất hiện bên cạnh anh nữa mà mới ba năm đã vội vã quay về.
Lam Doanh không cười nổi nữa, khuôn mặt cô ta huỵ hẫng nói với Cung Vũ Trạch: “Vũ Trạch, hai người thong thả dùng bữa nhé.”
Nói xong cô ta lại trợn mắt nhìn Quý An Ninh, quay người về chỗ ngồi cùng bạn ở sảnh lớn, lúc này món cá có tươi ngon thế nào đi nữa thì cô ta cũng không cảm nhận được mùi vị gì cả, vị trí của cô ta chỉ có thể nhìn về hướng của Quý An Ninh và Cung Vũ Trạch, bức tường cao đã che khuất tầm mắt khiến cô ta không nhìn được biểu cảm của họ.
Nhưng chẳng cần nhìn thì cô ta cũng đoán được rằng Quý An Ninh lúc này nhất định ra sức quyến rũ lấy lòng Cung Vũ Trạch, Lam Doanh nghiến chặt răng, may mà lần trước cô ta còn chưa vứt cái usb đó đi, nếu không thì cô ta thật sự bó tay trước Quý An Ninh.
Chờ mà xem! Quý An Ninh ạ, cô sẽ phải trả giá.
Quý An Ninh vì sự xuất hiện của Lam Doanh mà thấy mất ngon, cô vốn dĩ định tìm cô ta nói chuyện mà không ngờ rằng lại bị cô ta bắt gặp khi đang ăn với Cung Vũ Trạch trước, xem ra cuộc đàm phán này lại thêm phần rắc rối rồi.
Bởi cô luôn không rõ vị trí của Lam Doanh trong tim anh, thêm vào đó là lần trước anh nói với Lam Doanh lúc ở nhà hàng là hoan nghênh cô ta tói nhà anh chơi, cho thấy mối quan hệ của họ rất thân thiết.
Quý An Ninh không kìm được hỏi: “Anh và Lam tiểu thư thân thiết thật đấy, lần trước cô ấy còn tới nhà anh ấy chơi.”
“Cô ta chỉ là em gái của bạn thân anh.” Cung Vũ Trạch ngước mắt lên, hình như anh từng nhắc tới với cô nhưng ba năm qua rồi, có phải cô đã quên rồi không.
Quý An Ninh nghe xong bỗng nhiên cảm thấy có chút nực cười, ba năm trước Lam Doanh lên mặt tự tin khẳng định có thể ở bên anh thế mà ba năm sau anh vẫn chỉ coi cô ta là em gái của bạn thân, Lam Doanh quả là đơn phương yêu anh không tuyệt vọng.
Quý An Ninh buông đũa xuống, cô tô lại son: “Em đi nhà vệ sinh một chút.”
Nếu Lam Doanh đã ở đây thì cô cũng chẳng cần đến công ty nhà cô ta tìm cô ta nữa rồi, cô tin rằng thấy cô đi vào nhà vệ sinh thì Lam Doanh nhất định sẽ đi théo
Quý An Ninh đứng dậy, khi đi qua sảnh lớn ánh mắt cô và Lam Doanh chạm nhau, sắc mặt Lam Doanh quả nhiên thay đổi, cô ta thấy An Ninh đi về hướng nhà vệ sinh cũng buông đũa xuống, nói với bạn một câu rồi đi về hướng đó.
Quý An Ninh nghe thấy tiếng giày cao gót đằng sau liền biết ngay là cô ta đã theo tới.
Cô cũng chẳng phải muốn thật sự tới phòng vệ sinh, sau khi đi vào trong thấy ở đó yên tĩnh vắng người cô bèn đứng trước một bồn rửa tay, mở nước ra rửa một cách tự nhiên.
Sau lưng, cánh cửa được một người dùng sức đẩy mạnh, bóng dáng Lam Doanh phẫn nộ bước tới.
Cô ta vừa đi vào bèn vô cùng hống hách cảnh cáo: “Quý An Ninh, rốt cuộc cô muốn làm gì?” [Thêm “Gác Sách” khi tìm truyện trên google để đọc bản ít lỗi chính tả hơn bạn nhé <3]
Quý An Ninh rút một tờ giấy lau tay, ngước mắt lên nhìn cô ta: “Tôi muốn làm gì chắc cũng chẳng liên quan tới Lam tiểu thư nhỉ.”
Lam Doanh không ngờ cô lại cứng rắn như vậy, cô ta ngây ra vài giây rồi cười nhạt: “Cô đừng quên rằng trong tay tôi có thứ gì, ba năm trước tôi bảo cô cút mà cô lại không cút, lẽ nào cô muốn thứ trong tay tôi truyền ra ngoài sao?”
Quý An Ninh lập tức trở nên căng thẳng, cô bình tĩnh nói: “Lam Doanh, chúng ta nói chuyện tử tế với nhau, xin cô trả lại đồ của mẹ tôi.”
“Cô lấy đâu ra tự tin rằng tôi sẽ trả cho cô? Ai bảo cô cướp anh Vũ Trạch của tôi, tôi sẽ không khách sáo với cô đâu.” Mặt mũi Lam Doanh tức tối nói.