“Vâng! Tạm biệt mami!” Cậu bé dắt tay ba mình.
Cung Dạ Tiêu đợi cô quay lưng đi mới nói: “Ý của con cũng là ý của tôi!”
Trình Ly Nguyệt nhíu mày, đẩy cửa bước vào phòng, không trả lời anh.
Cung Dạ Tiêu dẫn theo Tiểu Trạch về nhà họ Cung.
Nhà họ Cung.
Sáng sớm, cậu bé đã tới nơi, ông Cung chống gậy đứng ở trước cửa đợi sẵn, hai tuần không gặp ông rất nhớ cậu bé, mặc dù bây giờ ông đã có hai chắt nội khác, nhưng không được ông yêu quý như cậu.
Hơn nữa cậu bé được nuôi dưỡng ở bên ngoài, trong lòng ông có chút áy náy, cảm thấy cậu bé đã bị thiệt thòi.
“Cụ ơi, con chào cụ!” Cậu bé lễ phép chào ông.
“Ngoan! Chào Tiểu Trạch, vào đây ăn sáng với cụ.” Ông Cung đưa tay dắt cậu bé vào nhà.
Sau lưng, Cung Dạ Tiêu tâm trạng có phần nặng nề, thấy tình cảm ông Cung dành cho Tiểu Trạch, anh hơi lo lắng.
Vừa vào tới cửa, Shiba liền vẫn đuôi mừng quấn quýt, cậu bé lập tức ôm lấy nó: “Shiba, có nhớ tớ không?”
Shiba sủa ăng ẳng mấy tiếng, chủ động thừa nhận cậu chủ nhỏ, cho dù đưa chân lên gãi trên người cậu cũng biết thu móng vuốt lại, chỉ dùng chân xù lông chạm lên người cậu bé.
Khi Cung Dạ Tiêu bước vào, Shiba cũng mừng rỡ chạy quanh anh, có điều mặc dù Cung Dạ Tiêu cũng thường xuyên tới nhưng Shiba không dám lại gần anh, chắc nó có thể nhận ra ai có thể thân thiết, ai cần phải tránh xa.
Bữa sáng phong phú, dinh dưỡng.
Những món cậu bé thích ăn đều được di chuyển tới trước mặt cậu.
“Ông ơi, ông nuông chiều nó vậy không sợ nó sẽ hư sao?” Cung Dạ Tiêu ngồi bên cạnh trách cứ.
“Ông có thể chiều nó được mấy năm nữa đâu?
Chiều được thì cứ chiều! Đứa trẻ này ông cảm thấy không thể bị nuông chiều hư hỏng được, hiểu chuyện giống như con hồi nhỏ.” Ông Cung tự tin nói.
Cung Dạ Tiêu không biết nói sao, nhìn cậu bé ăn rất ngon miệng anh thôi không nói nữa, trong đầu nghĩ tới việc một mình Trình Ly Nguyệt ở nhà, cô sẽ giải quyết ra sao, có khi nào không ăn bữa sáng không?
Cô cứ luôn miệng nói giảm cân, anh thật sự không hề thấy cô béo.
Ăn xong cơm, Cung Dạ Tiêu không muốn chiếm thời gian của ông, một mình xử lý một số thư công việc trong thư phòng, để ông và con dẫn theo Shiba đi dạo.
Có Shiba đi cùng, hai cụ cháu cũng khá vui vẻ.
Cậu nhóc sau khi chạy một vòng trên bãi cỏ, liền ngẩng đầu nói với ông Cung: “Cụ ơi, con có thể dẫn Shiba về nhà nuôi mấy hôm được không?”
“Tại sao thế?” Ông Cung hiếu kỳ hỏi.
“Vì con rất thích Shiba! Con muốn dẫn về nhà làm quen với mami!” Cậu bé có món đồ đẹp, thú cưng yêu quý đều rất muốn chia sẻ với mẹ.
Ông Cung ngạc nhiên vài giây, nhìn đôi mắt khẩn cầu của chắt nội, ông không nỡ nói lời từ chối, hơn nữa cũng chỉ là một con thú cưng mà thôi.
“Được, cho con dẫn về nhà mấy hôm, nhưng con phải cẩn thận, đừng để Shiba cắn người.” Ông Cung dặn dò.
“Không đâu, Shiba rất ngoan, rất nghe lời!”
“Ừ, con thích thì tốt!”
Trình Ly Nguyệt một mình ở nhà, không có con, cô thực sự rất làm biếng, bụng đó cô đi lấy mấy lát bánh mì chuẩn bị sẵn cho con ra ăn, sau đó nằm tới trưa, cô buộc phải tới siêu thị mua đồ ăn, từ sau khi sinh con, cô rất ít có cơ hội thoải mái mua đồ, nhưng cô cứ có cảm giác trống vắng, không có cậu nhóc ở bên cạnh cười đùa, cảm thấy tim mình thiếu mất một góc.
Trình Ly Nguyệt mua những thứ mà buổi tối con muốn ăn, còn cô thì ăn gì cũng được.
Buổi chiều, cô cầm giá vẽ, vừa phác thảo một số hình vẽ, vừa ngẩn người, linh cảm như thể bị chặn lại, đầu óc không được sáng suốt.
Rốt cuộc cô bị làm sao vậy?
Cô lại nhớ tới việc của con ở nhà họ Cung, ông Cung đối xử với con có tốt không? Cung Dạ Tiêu có nói với ông Cung về việc cô không đồng ý từ bỏ quyền nuôi con không?
Đầu óc cô rối bời với hàng loạt các suy nghĩ.
Không có con ở bên, thời gian cũng trở lên dài đằng đẵng.
Cung Dạ Tiêu đang xử lý tài liệu, ngoài cửa, ông Cung đẩy cửa bước vào, tiếng cười của Tiểu Trạch vẫn ở vườn hoa, có Shiba chơi cùng.
Ông Cung ngồi xuống ghế sofa, gương mặt trầm tĩnh khiến người ta không biết ông đang nghĩ gì.
“Ông sao vậy?” Cung Dạ Tiêu đứng dậy khỏi chỗ ngồi bước tới trước mặt ông.
“Đứa bé này quấn mẹ quá!” Ông Cung thở dài nói.
“Mỗi đứa bé đều là khúc ruột đứt ra của người mẹ, tình cảm ruột thịt này là mối liên kết bẩm sinh.” Cung Dạ Tiêu nói với ông Cung.
Đôi mắt vẩn đục của ông Cung nhìn anh: “Dạ Tiêu, lập trường của con cần kiên định, mặc dù hai đứa sống cùng nhau nhưng đừng quên những gì ông đã căn dặn.”
Cung Dạ Tiêu thầm giật mình, nhìn ông anh định nói gì nhưng cuối cùng chỉ đáp một tiếng: “Con hiểu.”
“Con là gia chủ tương lai của nhà họ Cung ta, cả một gia tộc lớn thế này giao vào tay con, con cần phải quản lý thật tốt, hơn nữa con cũng cần một người phụ nữ xứng với mình, có thể giúp được con.” Ông Cung nghiêm khắc nói.
Cung Dạ Tiêu hơi cúi đầu lắng nghe.
“Đứa bé này giống con, tương lai nếu bồi dưỡng tốt cũng sẽ trở thành một người thừa kế xuất sắc, cơ nghiệp trăm năm của nhà họ Tiêu chúng ta có thể từng bước đi tới ngày hôm nay đều dựa vào người thừa kế được lựa chọn đúng đắn, tới thế hệ ba con không ai có tài, con kế thừa sản nghiệp cách một thế hệ, hy vọng của ta dồn hết vào con, sau đó sẽ giống như con kế nghiệp cha, thuận lợi giữ vững tài sản của gia tộc, như vậy là tốt nhất.” Ý của ông Cung là bồi dưỡng Tiểu Trạch, tương lai kề nghiệp.
Cung Dạ Tiêu hơi ngạc nhiên, xem ra ông rất coi trọng Tiểu Trạch, hơn hẳn so với những gì anh dự đoán.
Điều này cũng đồng nghĩa với việc ông vô cùng mong muốn Tiểu Trạch quay về nhà họ Cung.
“Ông, Tiểu Trạch còn quá nhỏ, ông đặt hi vọng lên vai nó là không thỏa đáng.” Cung Dạ Tiêu muôn dập tắt suy nghĩ này của ông Cung.
“Ông là người một chân bước vào quan tài rồi nhưng mắt vẫn không thể nhìn nhầm, nhìn đứa bé ba tuổi có thể đoán biết được cả đời nó, đứa trẻ này thành tựu không thể lường trước được.” Kỳ vọng của ông Cung vào Tiểu Trạch còn cao hơn so với mấy chắt nội khác.
Cung Dạ Tiêu nhướng mày nói: “Tiểu Trạch xuất sắc như vậy, công lao của mẹ bé là rất lớn.”
“Mẹ của đứa bé này đúng là đã dạy bảo nó rất tốt, nhưng vì đây là con nhà họ Cung nên mặt di truyền càng mạnh hơn.”
Cung Dạ Tiêu tưởng rằng ông mình sẽ bị lay động bởi việc giáo dục rất tốt của Trình Ly Nguyệt, xem ra ông vẫn rất kiên định ý kiến của mình, không hề thay đổi.
Anh không nói tiếp vấn đề này nữa mà quay sang nói việc ở công ty, chuyển hướng chú ý của ông, trò chuyện một lát ông Cung lại đi chơi với Tiểu Trạch, Cung Dạ Tiêu khẽ thở dài, cầm điện thoại đi lên lầu.