Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 129: Chương 129: Người đàn ông mà Cung Muội Muội thấy sợ




Khi Trình Ly Nguyệt cố gắng chống chọi đến buổi chiều, cô nhận được điện thoại của Cung Muội Muội, cô ấy sẽ đi đón Tiểu Trạch sau đó sẽ tiện đường đến công ty đón cô về nhà.

Trình Ly Nguyệt rất cảm kích khi có cô ấy vào lúc này, bởi vì tâm trạng hiện tại của cô chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến tình thương dành cho con trai.

Khoảng 4 giờ chiều, Cung Muội Muội chuẩn bị xuất phát từ nhà họ Cung, tối nay hai vợ Cung Thánh Dương và Hạ Hầu Lâm sẽ dùng bữa tối

Nhà họ Cung, Cung Muội Muội tìm một cái cớ rồi chuồn đi.

Ngồi vào trong xe của vệ sĩ, nhận được cuộc gọi của Cung Dạ Tiêu, “Muội Muội, anh muốn gặp mặt Tiểu Trạch trước khi đi công tác, anh đợi em ở trường.”

“Vâng anh trai, em sẽ đến ngay.” Cung Muội Muội cười đáp.

Tại khu vực chờ của phụ huynh trong trường của Tiểu Trạch, những bạn nhỏ nào đợi phụ huynh, mỗi ngày đều sẽ chơi ở khu vui chơi này, đây cũng là nơi Tiểu Trạch yêu nhất.

Chỉ có điều mỗi lần cậu vừa chơi, đều sẽ vừa để ý bóng dáng của ba và mami.

Cậu ngồi trên cầu tuột, đột nhiên cậu nhìn thấy một chiếc xe màu đen đang chạy ở khoảng cách hơn trăm mét, đôi mắt to của cậu lấp lánh vui mừng, là chiếc xe ba cậu bình thương hay lái!

Cung Dạ Tiêu ngồi trên ghế lái, còn Dạ Lương Thành ngồi ở vị trí phó lái.

“Này, con trai tôi.” Cung Dạ Tiêu chỉ vào cậu bé đang chạy như bay về hướng xe của anh, giới thiệu rất tự hào.

Dạ Lương Thạnh giật mình đẩy cửa xe ra, thật sự không dám tin khi Cung Dạ Tiêu đã có một đứa con trai lớn đến như thế, anh ta nheo mắt nhìn chằm chằm cậu bé đang chạy đến đây.

Cậu bé cũng kinh ngạc, ba không đi cùng mami đến đón cậu, cái chú cao như ba là ai? Là bạn của ba sao?

“Ba ơi.” Cậu bé hưng phấn lao tới trước mặt Cung Dạ Tiêu, Cung Dạ Tiêu ôm lấy vùng đùi bế cậu bé lên, đối mặt với Dạ Lương Thành.

“Trời ơi, giống cậu quá đi.” Dạ Lương Thành hô lên.

“Con trai tôi, không giống tôi thì giống ai?” Cung Dạ Tiêu nói xong, trên mặt toàn là tình yêu của cha.

Cậu bé ôm lấy cổ anh, đôi môi non mềm chu ra hôn cái chóc lên mặt anh: “Ba ơi, mami không có đi với ba sao?”

“Mami con rất bận, không có tới đây, lát nữa cô của con sẽ đến đây.”

“Chú này là ai vậy ạ!” Cậu bé quan sát Dạ Lương Thành, người đàn ông ở lâu trong quân đội, tất nhiên cả người sẽ toát ra một luồng sát khí, những đứa trẻ bình thường khi nhìn thấy anh ta đề sẽ sợ hãi, nhưng Dạ Lương Thành chỉ nhìn thấy một đôi mắt to mang đầy vẻ tò mò đang nhìn chằm chằm vào anh.

“Cậu bé, cháu không sợ chú sao?” Dạ Lương Ta nheo mắt lại, giả vờ làm ra vẻ mặt hung ác.

“Có ba cháu ở đây, cháu không sợ ai hết, hừ!” Cậu bé chống eo, bĩu môi, vô cùng oai phong.

Vốn Dạ Lương Thành chỉ đùa với cậu bé thôi, giờ đây khi nghe tiếng hừ non nớt kia, anh ta không thể kiềm chế nổi, phá lên cười, giơ tay ra vỗ vai Cung Dạ Tiêu, “Không tồi, khí thế của đứa bé này giống y chang như cậu.”

Khóe môi Cung Dạ Tiêu nhếch lên, nhỏ giọng xuống, giới thiệu với cậu bé: “Tiểu Trạch, không được hỗn nhé! Đây là anh em tốt của ba, chú ấy tên Dạ Lương Thành, sau này chú ấy sẽ là ba nuôi của con.”

Cậu bé vừa nghe thấy một tiếng ba nuôi, chớp chớp mắt, nhìn anh bằng anh mắt chột dạ, “Thật vậy ư?”

Dạ Lương Thành nhướng mày cười, chọt nhẹ vào khuôn mặt mềm mại nhỏ nhắn của cậu, “Ừ! Kêu một tiếng ba nuôi xem nào.”

“Ba nuôi.” Cậu bé lập tức gọi, giọng nói non nớt nghe rất êm tai.

Dạ Lương Thành suy nghĩ, “Hình như ba chưa chuẩn bị quà gì! Đợi sau này ba nuôi sẽ tặng cho con một món quà. Nói đi! Con muốn quà gì?”

“Ba nuôi tặng gì, thì con thích đó.”

“Trong nhà ba nuôi của rất nhiên mô hình xe tăng, máy bay, con trai à, tranh thủ lấy đòi lấy một bộ đi.” Cung Dạ Tiêu gợi ý cho con trai.

“Thật sao? Con có thể xin một chiếc xe tăng không?” Cậu bé lập tức mở to đôi mặt, hỏi anh ta với vẻ mặt khát vọng chờ mong.

Dạ Lương Thành dở khóc dở cười, “Cha con các người đang thừa nước đục thả câu sao?” Nhưng vẫn đồng ý, “Được, ba tặng một mô hình xe tăng nhỏ cho con, hôm khác sẽ gửi đến nhà con nhé.”

“Cảm ơn ba nuôi.” Cậu bé cười ngọt ngào, vào lúc này, cậu nhìn thấy một chiếc xe khách chạy vào, cậu bé cười nói: “Cô đến rồi!”

Chiếc xe của Cung Muội Muội vừa chạy vào, cô liền nhìn thấy anh cả đang bế Tiểu Trạch, nhưng bóng dáng cao lớn đứng bên cạnh anh cả cô là ai? Hình như có hơi quen mắt.

Đột nhiên, Cung Muội Muội nghĩ ra là ai, cô trừng to hai mắt, chắc sẽ không phải là anh ta chứ! Nói xong, Cung Muội Muội ôm lấy mặt của mình, lúng túng đến mức muốn xoay đầu xe trở về. Trời ơi! Cô không muốn nhìn thấy anh ta!

“Tiểu thư đã đến rồi, cô không xuống xe sao?” Vệ sĩ hỏi cô.

Cung Muội Muội vỗ ngực, khuôn mặt đỏ bừng, ngại chết đi được, tại sao lại gặp phải anh ta tại đây chứ?

Cung Dạ Tiêu xoay đầu nhìn em gái cả buổi trời không chịu xuống xe, cười với Dạ Lương Thành, Dạ Lương Thành nheo đôi mắt sắc bén lại, ánh mắt tóe lên ý cười thú vị, đợi để xem cô bé nhà họ Cung trông ra sao sau hai năm không gặp.

Anh ta lớn hơn Muội Muội những bảy tuổi, tất nhiên có thể xem cô như cô bé rồi.

Cửa xe của Cung Muội Muội được khẽ đẩy ra, sau đó bóng dáng có hơi xấu hổ của Cung Muội Muội bước xuống, mái tóc dài màu hạt dẻ được búi tròn, vừa tinh nghịch nhưng không mất đi nét đáng yêu, chỉ thấy cô che mặt, dáng vẻ không có mặt mũi nào để nhìn người khác.

“Cô sao vậy?” Cậu bé tò mò hỏi.

Tất nhiên chỉ có Cung Dạ Tiểu biết thôi, bởi vì em gái anh sợ gặp Da Lương Thành, còn về nguyên nhân sợ gặp anh ta thì đã là chuyện của mấy năm trước rồi.

Khi còn bé, Cung Dạ Tiêu và Dạ Lương Thành chơi rất thân, thường đi đánh cầu vận động các kiểu với nhau, khi ấy, Cung Muội Muội còn khá là nhỏ, nhát gan thấy gì sợ đó, mà mỗi khi sợ là cứ khóc huhu, khi ấy, Dạ Lương Thành thích nhất việc trêu chọc cô, còn đặt cho cô một cái tên, ma khóc nhè, không biết bắt đầu từ khi nào, Cung Muội Muội cứ nhìn thấy Dạ Lương Thành là thấy sợ, muốn trốn.

Nhưng thời gian chớp mắt trôi qua, hai người đã không gặp nhau 4-5 năm rồi, hôm nay đột nhiên gặp mặt, anh có thể hiểu được tâm trạng lúc này của em gái.

Cung Muội Muội đi đến bên cạnh hai người đàn ông cao lớn, cô còn chưa dám nhìn Dạ Lương Thành thì Dạ Lương Thành đã chủ động chào hỏi với cô, “Muội Muội đã lâu không gặp.”

Giọng nói trầm khàn gợi cảm, từ lâu Dạ Lương Thành đã không còn là một cậu trai đẹp trai năm xưa, anh ta của lúc này, cả người chứa đựng năng lượng chân chính, đường nét lạnh cứng phác họa nên một khuôn mặt đàn ông mạnh mẽ, vóc dáng cao lớn rắn chắc, toàn thân toát ra sát khi làm người ta phải run sợ.

Tất nhiên, điều quan trọng nhất là, anh ta cũng có một khuôn mặt đẹp trai không thể chê vào đâu được.

Thân phận hiện tại của anh, là Thủ trưởng 5 sao 3 vạch của Quân khu số 1.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.