Tuy quá trình vô cùng thê thảm, nhưng Cố tổng cuối cùng cũng thành công làm ra một mâm đùi gà!
Cố Hi cũng vô cùng vui mừng, bởi vì cậu cảm thấy công lao của mình rất lớn! Nhưng anh zai lại cho rằng đây hoàn toàn là sức mạnh tềnh êu, chẳng liên quan đến cọng lông nào của em zai đâu!
Phắc! Em zai vô cùng tức giận lườm anh mình một cái, đồ qua cầu rút ván! Đồ tiểu nhân!
“Mày, khắc hoa cà rốt cho anh.” Anh zai sai thằng em.
Em zai hộc máu, “Vì cái răng gì anh nghĩ em có năng lực này?”
“Không phải mày học nghệ thuật à?” Vẻ mặt anh zai đúng kiểu chẳng hiểu tại sao.
Nghệ thuật kiến trúc với khắc hoa cà rốt có liên quan cái lông! Em zai cảm thấy buồn bực trong lòng, đờ mờ sao tui lại có thằng anh chết bầm như zầy!
“Mau lên.” Cố khải vẫn thúc giục.
Em zai căm phẫn trả lời anh, “Em ở Paris học nghệ thuật, không phải đến New Oriental học nấu ăn!”
Anh zai nghe xong thấy tiếc, “Biết thế cho mày đi học nấu ăn.”
Em zai: ……
Nếu hoa cà rốt trở thành hi vọng xa vời, Cố tổng đành phải lùi một bước tìm cách khác, trang trí một ít rau thơm ở hai bên đùi gà, còn cắt nửa quả cà chua bi.
Cố Hi hết hồn, anh mình bình thường ở bên ngoài ra vẻ đạo mạo trang nghiêm, nhưng khi ở nhà thì biến thành một ông già cẩu thả nha! Lập tức trở nên thông minh nhanh nhẹn gì đó thiệt khó tiếp thu!
Đương nhiên bữa tối chỉ có đùi gà thì không đủ, cho nên anh zai cưỡng chế em mình làm thêm vài món. Vì không để cho hào quang đùi gà bị che lấp, mấy món kia là xúp lơ xào, rau muống xào, tôm chiên, mướp đắng xào và canh trứng xà lách, trên bàn cơm một mảng xanh mượt, sức sống tràn trề! Mà đám đùi gà kia đương nhiên vô cùng bắt mắt, giống y như hoàng hậu ngồi chính giữa, muốn bỏ qua cũng khó!
Sau đó hai anh em ngồi trên bàn cơm nhìn ra cửa, đoán chừng năm phút nữa Lưu Tiểu Niên sẽ bước vào nhà, Cố Khải đột nhiên nhận được tin nhắn — Cố tổng Cố tổng, tôi và mọi người trong tổ trò chơi đi chơi nha, hôm nay về muộn một chút, không cần đợi cơm tôi đâu!!
ÔNG! PHẮC!
Cố Khải lập tức hỗn độn trong gió, đờ mờ cái này là kêu trời trời đổ cơn mưa!
“Sao nữa?” Em zai bị vẻ mặt của anh mình làm kinh ngạc một chút, cũng ngó sang xem, sau đó vô cùng đồng cảm nhìn anh mình, vận may kém quá đi!
Cố tổng thấy mình có dấu hiệu muốn thổ huyết, thế mà lại không về ăn cơm? Mình vội vàng nấu cơm rốt cuộc là để làm gì! Tuy trong tin nhắn cậu dùng icon bán manh đáng yêu, cũng không thể tha thứ!
“Muốn em giúp anh gọi cậu ấy về không?” Em zai hơi lo lắng cho anh mình, chỉ sợ ảnh bị đả kích lớn gì đó!
“Không cần, để em ấy chơi vui một chút.” Cố Khải mệt mỏi phất tay, “Ăn cơm.”
Nhìn vẻ mặt của anh zai yêu mến nhà mình, em zai cảm thấy hơi xót, vì thế trộm nhắn tin cho chị dâu.
“Đừng nghịch.” Cố Khải tịch thu di động của em mình, nhưng không gào thét như ngày thường.
Em zai càng thêm lo sợ! Bình thường nếu mình lén lút giở trò sau lưng anh zai, đều bị ảnh điên cuồng dâm ngược, sao hôm nay lại yên ổn như thế! Chẳng lẽ ảnh chết tâm rồi?!
“Anh!” Em zai kéo ghế nhỏ, vô cùng nhu thuận ngồi cạnh anh mình, “Anh còn có em mà.”
“Đờ mờ ông có bị thất tình đâu.” Cố tổng thấy vô vị, chỉ là chịu đả kích thôi mà…
Sau khi cơm nước xong, anh zai lên thư phòng làm việc. Em zai sau khi rửa bát xong lén lút đứng trước cửa thư phòng nhìn vài lần, thấy anh zai vẫn duy trì một tư thế, lại càng thêm lo lắng! Rốt cuộc chịu không nổi, gửi tin nhắn cho chị dâu mình — Khi nào cậu mới về nha?
Nhưng Lưu Tiểu Niên đang ở ven sông ăn thịt nướng, ầm ĩ không để ý điện thoại, em zai gọi đến cũng không biết!
“Bình Bình à, Hồ tổng đối với anh rất tốt.” Lạc Vi Nhã đột nhiên vô cùng cảm khái thở ra một câu.
Lâm Bình Bình phun đồ uống, đang êm đẹp sao lại nhắc đến tên cặn bã kia hả hả hả, thiệt là đáng sợ!
“Hai người đến với nhau bao lâu rồi?” Lạc Vi Nhã hưng trí bừng bừng hỏi.
Những người khác trong tổ cũng sung sướng vây lại, vô cùng vô cùng tự giác! Đúng là sức mạnh bát quái!
“Đáng ghét, ai thèm đến với hắn hả!” Lâm Bình Bình thẹn quá hóa giận!
“Sao lại không thành thật như thế!” David Khương chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, ghét bỏ vỗ đầu cậu ta một cái.
“Tôi thực sự không có quan hệ với hắn!” Lâm Bình Bình khóc không ra nước mắt, “Sao mấy người không tin tôi!”
“Tin cậu mới, mới, mới có quỷ tin!” Đào Nhạc Nhạc lắp bắt nói rất vất vả.
“Đậu má! Cậu vừa đến thì biết cái quéo gì!” Lâm Bình Bình tức giận phun lửa.
“Tất, tất cả mọi người đều kể cho tui!” Đào Nhạc Nhạc vừa uống rượu đã nói lắp, nhưng mà đầu óc vẫn rất tỉnh táo, “Bọn họ nói Hồ, Hồ, Hồ –”
“Hồ Vân Phi.” Tiểu Mã không nhìn nổi, chủ động nói nốt giúp cậu ta, “Hồ Vân Phi chính là bạn trai của cậu!”
“Đúng!” Đào Nhạc Nhạc vội vàng gật đầu.
“Đúng cái đầu cậu!” Lâm Bình Bình hung thần ác sát, “Không ai được phép nói về hắn trước mặt tôi!”
“A, thì ra là cãi nhau.” Lạc Vi Nhã bừng tỉnh, “Bảo sao.”
“Bảo sao cái gì?” Lâm Bình Bình hỏi.
“Anh ta ngồi phía sau, cứ nhìn anh mãi!” Lời Lạc Vi Nhã nói ra rất giật gân.
“Gì?” Mặt Lâm Bình Bình lập tức tái mét, soạt cái quay ngoắt đầu lại!
Sau đó đối mặt với Hồ Vân Phi!
Vì thế Lâm Bình Bình lập tức hóa đá!
Hồ tổng cũng không ngờ cậu ta sẽ ngoảnh đầu lại nhanh như vậy, cho nên cũng sửng sốt một chút, chờ đến khi hắn phản ứng lại thì Lâm Bình Bình đã chạy tóe khói!
……
Tổ viên ‘Trái tim thủy tinh hường phấn moe moe’ không biết nói gì, đờ mờ phản ứng này làm mất mặt công ty quá! Hồ Vân Phi cũng thoát lực, dở khóc dở cười nhìn đám bát quái bên trong!
“Mau đuổi theo đi!” Tổ trưởng dẫn đầu cả đám ồn ào chỉ huy, khiến mọi người xung quanh nhao nhao nhìn qua!
“A….” Hồ Vân Phi quẫn, đuổi theo?
“Nhanh, nhanh lên!” Đào Nhạc Nhạc nói lắp, không kiềm được mà đứng lên, tay chỉ thẳng hắn, vẻ mặt vô cùng nôn nóng!
Hồ Vân Phi bất đắc dĩ, trời biết hắn chỉ đến đây ăn bát mì mà thôi, vì cái răng gì ầm ĩ thành thế này? Nhưng bị ánh mắt nóng cháy lên án của mọi người chiếu vào, cuối cùng hắn nghe thấy tiếng vỗ tay của mọi người, cầm theo áo khoác đuổi người!
Lâm Bình Bình chưa bao giờ căm ghét đám bát quái nhà mình như thế, đờ mờ mới chạy được vài bước đã bị người ta ôm lại.
“Cậu chạy cái gì?” Hồ Vân Phi vừa tức vừa cười.
“Cứu tui với!” Lâm Bình Bình hét ầm lên.
……
“Kêu cái gì! Ông đã nói sẽ không gặp cậu nữa!” Hồ Vân Phi nghiến răng nghiến lợi, yêu nghiệt này rốt cuộc có nghe mình nói không!
“Thế sao anh bám theo tôi đi ăn đồ nướng!” Lâm Bình Bình cảnh giác nhìn hắn, “Biến thái!”
“Cậu nghĩ nhiều rồi.” Hồ Vân Phi bất đắc dĩ, “Từ nhỏ tôi đã đến đây ăn mỳ, ai thèm có ý với cậu.”
“Vậy anh ăn mỳ cho ngon đi, nhìn tôi làm gì?” Lâm Bình Bình không tin, rõ ràng là gian xảo!
“Cậu không nhìn tôi sao biết tôi nhìn cậu?” Hồ Vân Phi buông tay.
“… Hừ!” Lâm Bình Bình không nghĩ ra lời phản bác, đành phải dùng ánh mắt khinh bỉ hắn.
“Được rồi, quay lại đi, đồng nghiệp còn đang chờ cậu.” Hồ Vân Phi chào cậu, “Tôi về đây.”
Anh về nói với tui làm gì! Lâm Bình Bình không để ý đến hắn, xoay người dáng vẻ vô cùng tiêu sái trở về! Áo sơ mi sơ vin trong quần jeans, lộ ra thắt lưng tinh tế và đôi chân thẳng tắp, mông cũng khá vểnh.
Hồ Vân Phi nhìn theo bóng dáng cậu, cảm thấy hơi tiếc. Thật vất vả mới gặp được người làm mình vừa ý, thế mà lại là một sự kiện hồ đồ. Nhớ vẻ mặt ngày đó khi cậu ta khóc bảo lần đầu tiên… Thật là vừa muốn yêu thương vừa muốn ngược đãi mà!
“Sao cậu lại về?” David Khương nhìn thấy Lâm Bình Bình, lắp bắp kinh hãi, “Chẳng lẽ chưa hòa giải?”
“Chuyện này rất bất hợp lý!” Lạc Vi Nhã vỗ bàn!
“Nghiêm trọng cảnh cáo! Về sau không được nhắc đến hắn trước mặt tôi!” Lâm Bình Bình hung ác ngồi về chỗ, hung hăng gặm một xâu thịt, không chút quan tâm dầu mỡ trên que xiên dính đầy quai hàm!
Bình thường Lâm yêu nghiệt sẽ không làm ra hành động không đẹp mắt như thế, vậy rõ ràng chứng minh tâm trạng cậu ta không tốt, cho nên mọi người đều thức thời im lặng, nhân tiện trong lòng thở dài, tình yêu gì đó đúng là một tiểu yêu tinh nghịch ngợm!
Bởi vì hôm sau không phải là cuối tuần nên bữa liên hoan này không kéo dài lâu. Lưu Tiểu Niên về đến nhà lúc gần mười giờ rưỡi, phòng khách đèn sáng trưng, Cố Hi đang lơ đãng nhìn TV.
“Cậu về rồi!” Nhìn thấy chị dâu mình bước vào, em zai rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.
“Ừ, ra ngoài ầm ĩ quá không để ý di dộng, đến khi thấy tin nhắn của cậu thì đã về nhà rồi, nên tui không nhắn lại.” Lưu Tiểu Niên ngồi cạnh cậu, “Sao cậu chưa đi nghỉ ngơi vậy.”
Bởi vì tui đang đợi cậu! Em zai nghiêm túc nhìn chị dâu mình, “Sao tối nay cậu không về ăn cơm!”
“Công ty liên hoan mà, hơn nữa tui cũng nhắn tin cho Cố tổng rồi.” Lưu Tiểu Niên giải thích.
Thế mà còn gọi ‘Cố tổng’?! Em zai lập tức cảm thấy anh zai nhà mình vô cùng đáng thương! Tiến độ này cực kì xấu nha! Đờ! Cho dù sẽ bị anh zai chửi nhưng vẫn phải thông suốt cho người ta! Em zai thành khẩn nhìn chị dâu, “Tối nay anh tui nấu cơm cho cậu!”
“Cố tổng nấu cơm cho tui?” Lưu Tiểu Niên chấn kinh, “Cậu đang đùa hả!”
“Tất nhiên là không!” Em zai đứng lên, “Tui đưa cậu vào bếp!”
Đùi gà vẫn y như cũ nằm trên đĩa, bởi vì bữa tối một đũa Cố Khải cũng không động, cho nên Cố Hi cũng không dám ăn! Màu sắc đùi gà, còn cả rau thơm và cà chua bi đáng yêu.
“Anh ấy nói cậu thích ăn đùi gà, nên cố ý đi học làm.” Em zai cảm thấy không đáng cho anh mình, “Ai ngờ cậu không về!”
Lưu Tiểu Niên ngơ ngẩn, không tự chủ nhớ lại tin nhắn buổi trưa Lý Hùng Mạnh gửi — Lãnh đạo của cậu có phải giảm cân đến đói meo không, sao tớ cảm thấy anh ta phát sốt? Thế mà giật lấy đùi gà cậu ăn dở trong tay tớ đi mất rồi!
Giật đùi gà gì đó, cậu tưởng là đùa, giờ xem ra, anh ấy học là để làm cho mình?
Lưu Tiểu Niên siết chặt di động, cảm thấy vành mắt nóng lên.
Em zai ở bên cạnh căng thẳng, đờ mờ đỏ mắt rồi! Lẽ nào anh zai thân mến của mình có hi vọng?
Phắc! Nếu tốt như thế, lại bịa thêm một chút là được!