Vì cuộc viếng thăm của Lục Triển Vũ bị sự việc ngớ ngẩn làm hỏng, cho nên Lục Triển Phong phải hẹn hắn lần nữa, buổi chiều gặp ở một quán cafe.
“Muốn đi gặp em trai sinh đôi của anh.” Cố Hi ngồi trên giường, mắt sáng ngời!
“Em không được đi!” Bác sĩ Lục nhìn thấu âm mưu nhỏ, từ chối thẳng thừng.
“…” Cố Hi chưa từ bỏ ý định, “Ít ra em cũng phải đi xin lỗi một cái!”
“Lần sau đi.” Lục Triển Phong vỗ đầu cậu, “Ngoan.”
Cố Hi ghé vào giường, thở dài ai oán, một người giống ảnh như đúc… Rất rất muốn đi xem mà!!
Trong lòng Lục Triển Phong buồn cười, nhưng vẫn không cười ra. Tính tình Triển Vũ nóng nảy, quan hệ với người nhà lại không tốt, lần này đột nhiên đến tìm mình chắc do vừa mới gây xung đột, dẫn em ấy đi không thích hợp.
Vì thế Cố Hi đành phải trông mong nhìn chồng mừn ra khỏi cửa… Nhưng em zai là ai, là tiểu thanh tân lòng hiếu kỳ vô cùng mãnh liệt đó! Vì thế cậu phấn khích đổi giày, rón rén theo ra ngoài!
Đè mòe giống cảnh đạo chích ghê vại đó!!!!! Vô cùng kích thích!!!!!!!!!!!! Quả thực là thích vô cùng!!!!!!!!
Trong quán cafe rất yên tĩnh, Lục Triển Vũ ngồi bên cửa sổ, đang lật lật tạp chí nhàm chán.
“Xin lỗi, đến muộn năm phút.” Lục Triển Phong ngồi đối diện hắn.
“Không sao, chủ nhiệm Lục bề bộn công việc, có thời gian đến gặp tôi đã là vinh hạnh lắm rồi.” Lục Triển Vũ đặt tạp chí lên bàn, giọng chíu khọ rõ ràng.
Cố Hi ngồi hơi xa cho nên rất khẩn trương, bởi vì cậu không nghe thấy gì cả! Nhưng… Người kia thiệt giống chồng mừn na! Em zai cảm khái vạn lần!
“Tìm anh có chuyện gì không?” Lục Triển Phong hỏi.
“Tôi sẽ không về cái nhà đó, anh chết tâm đi, cũng đừng đi tìm Sở Sở nữa.” Lục Triển Vũ lãnh mạc.
“Thân thể mẹ không tốt, em không thể thử tha thứ cho bà?” Lục Triển Phong thở dài.
“Tôi không có người mẹ như vậy!” Lục Triển Vũ không kiên nhẫn.
“Em đừng quá đáng!” Lục Triển Phong rõ ràng đang kiềm nén cơn giận.
“Còn lén đi tìm Sở Sở, đừng trách tôi không nể mặt anh là anh trai.” Lục Triển Vũ đứng lên định đi, nhưng bị Lục Triển Phong tóm lại, “Dù thế nào thì mẹ nó cậu vẫn là phận làm con!”
“Cho nên họ có thể tùy ý hạ nhục tôi chửi bới tôi?” Âm lượng Lục Triển Vũ tăng lên, khiến mọi người xung quanh nhao nhao lườm nguýt.
Muốn, muốn oánh nhao? Em zai hoảng sợ, vội đeo kính râm xông lên! Đúng vậy, em zai vì che giấu mình nên ở trong phòng vẫn đội mũ đeo kính râm!
Nhưng đeo kính râm sẽ không nhìn rõ na! Vì thế sắp tới mục tiêu lại không cẩn thận dẫm phải bậc thềm, bẹp một cái bổ nhào vào lòng Lục Triển Vũ!
Lục Triển Phong hoảng sợ, “Tiểu Hi?”
“Lại là cậu?” Lục Triển Vũ liếc mắt liền nhận ra em zai! Đại khái do tối qua quá kinh tủng, cho nên hắn phản xạ có điều kiện đẩy em zai cho Lục Triển Phong!
Thiệt mất mặt mà! Em zai ảo não! Cậu cố gắng tỏ ra phong độ nhìn Lục Triển Vũ, “Xin lỗi, cám ơn vừa nãy anh đỡ tui.”
Lục Triển Vũ không biết nói gì nhìn cậu, nếu sớm biết là cậu, ban nãy tui đã né…
“Nhưng mà trùng hợp quá nha!” Em zai diễn như thật, “Không ngờ đi dạo ở đây có thể gặp hai người!”
“Tôi đi trước.” Lục Triển Vũ cầm áo khoác của mình.
“Chào anh, tôi là Cố Hi!” Em zai nhiệt tình vươn tay với hắn.
Lục Triển Vũ còn không thèm liếc mắt nhìn, quay đầu bước đi.
Sao lại khó tính như thế! Em zai không vui vẻ! Cậu xông lên giữ chặt hắn, “Tối nay cùng ăn cơm đi?”
Lục Triển Phong đau đầu.
“Cảm ơn, không cần.” Lục Triển tiếp tục đi.
“Chúng ta đi ăn mỳ bò cay đi!” Em zai bám chặt tay hắn, “Ăn ngon vô cùng na!”
“Tôi không có hứng thú với thịt bò.” Lục Triển Vũ ra sức tránh cậu.
“Nhưng tôi có hứng thú với anh!!” Em zai thở ra một câu gây ngạc nhiên.
Lục Triển Vũ: ……
“Tôi là bạn trai của anh anh đó.” Em zai vô cùng xấu hổ.
Lục Triển Vũ sớm biết tính hướng của Lục Triển Phong, cho nên không khó hiểu —— Hắn chỉ không hiểu sao chọn tới chọn lui, thế mà lại chọn cái tên thần kinh này.
“Mẹ tôi sẽ không chấp nhận cậu.” Lục Triển Vũ lãnh mạc.
“Vì sao na?” Em zai mở to hai mắt.
“Bà thích người tính tình nhu thuận, có xuất thân quyền thế nữa càng tốt, mang theo của hồi môn là một tòa Kim Sơn.” Lục Triển Vũ cười lạnh.
“Vậy là tui đó!!!!!” Em zai vô cùng kinh hỉ.
Lục Triển Vũ càng thêm xác định thằng anh mình yêu phải đứa thần kinh, đẩy cửa ra khỏi quán cafe.
Tiếc là em zai rất dai, vẫn lon ton đi theo hắn.
Lục Triển Phong dở khóc dở cười, trả tiền rồi theo ra ngoài.
“Triển Vũ.” Kiều Sở vẫn luôn đứng ngoài cửa tiệm bước tới.
“Sao em lại ở đây?” Nhìn thấy bạn gái mình, vẻ mặt Lục Triển Vũ hòa hoãn đi nhiều.
“Em sợ anh ẩu đả với anh Triển Phong.” Kiều Sở bất đắc dĩ.
Em zai dùng ánh mắt chị em dâu nhiệt liệt nhìn cô!!!!!!
“Cố Hi?” Kiều Sở giật mình.
“Cô biết tôi?” Em zai bất ngờ!
“Tháng trước cậu đến trường tôi giảng một buổi nghệ thuật!” Kiều Sở vô cùng vui mừng!
Phắc?! Trên đường đi gặp bánh phở gì đó… Em zai nhanh chóng khôi phục khí chất tiểu thanh tân, “Bạn học, chào bạn.”
“Hai người biết nhau?” Kiều Sở hỏi Lục Triển Vũ.
“Không biết!” Giọng Lục Triển Vũ lãnh đạm.
“Tôi biết anh trai anh ta.” Em zai xấu hổ lại rụt rè mở miệng.
“Tối nay mọi người cùng ăn cơm đi?!” Kiều Sở nhiệt tình mời.
Lục Triển Vũ nhíu mày, vừa chuẩn bị mở miệng từ chối, Cố Hi đã đồng ý trước, “Được, có thể cho Triển Phong đi cùng không?”
“Đương nhiên!” Kiều Sở rất phấn khởi, “Tôi mời!”
“Đừng nghịch, sao lại để một cô gái nhỏ mời cơm được.” Lục Triển Phong cười, “Tôi đi đặt bàn, mọi người cùng ăn đi.”
“Tối nay tôi có việc.” Tính tình Lục Triển Vũ rất ngang bướng.
“Vậy anh đừng đi, ba người bọn em đi.” Kiều Sở còn bướng hơn.
Lục Triển Vũ: ……
Em zai lén dựng ngón cái với cô, làm tốt lắm!!!!!!
Sau khi hẹn giờ xong xuôi, Kiều Sở đi cùng Lục Triển Vũ xuống hầm đỗ xe, sau khi em zai nhìn họ rời đi, mới quay đầu ôn nhu nhìn chồng mình.
“Tốt lắm, dám lén lút theo anh.” Lục Triển Phong bóp mặt cậu.
“… Là vừa vặn gặp thiệt mà!!!!” Mặt em zai bị bóp đến biến dạng!
“Còn giả vờ.” Lục Triển Phong phì cười, “Lần sau còn như vậy, xem anh trừng trị em thế nào.”
Em zai cố gắng thanh minh, “Nhưng em giúp anh mời người ta cùng đi ăn cơm được mà!”
“Cho nên?” Lục Triển Phong ôm vai cậu.
“Nói cho em biết anh em hai người có vấn đề gì đi?” Em zai nhu thuận đánh trống lảng!
“Chuyện dài lắm, cũng rất nhàm chán.” Lục Triển Phong mở cửa xe.
“Nói trọng điểm!” Em zai cảm thấy nếu kể chuyện dài quá mình sẽ ngủ gật mất!
“Bọn anh từ nhỏ không có cha, mẹ anh không tái hôn, bà nuôi hai anh em không dễ dàng, Triển Vũ cũng rất bướng bỉnh.” Lục Triển Phong khởi động xe, “Giáo dục của mẹ anh cũng hơi có vấn đề, thường đánh nó còn so sánh anh với nó, lâu ngày, quan hệ giữa em trai anh và mẹ anh càng căng thẳng. Ba năm trước khi nó quen Sở Sở, mẹ anh vốn rất vui, nhưng sau lại biết ba mẹ Sở Sở đều vì hít thuốc phiện quá liều mà chết, điều kiện gia đình cũng kém, cho nên sống chết không đồng ý, thậm chí còn dọa tự tử.”
“Hèn chi.” Cố Hi cảm thấy đau lòng!
“Cho nên Triển Vũ dưới cơn giận dữ, dọn ra khỏi nhà, còn tuyên bố mãi mãi không trở về.” Lục Triển Phong thở dài, “Ba năm rồi, mẹ anh tuổi ngày càng lớn, cũng nhớ mong nó, nó lại ghi hận lời mắng của mẹ năm đó, làm thế nào cũng không quên được.”
“Anh đừng lo lắng quá mà.” Cố Hi nhìn hắn, “Dù sao cũng là mẹ con ruột, huyết thống mãi mãi không biến mất.”
Lục Triển Phong gật đầu, “Cảm ơn em.”
Cố Hi dựa vào ghế, thầm nghĩ đòe mòe bà mẹ chồng này hình như rất hung hãn na…
Dưng tui sẽ không dễ dàng buông tha vại đâu! Em zai kiêu ngạo ưỡn ưỡn ngực nhỏ! Vì tui là tiểu thanh tân kiên cường dũng cảm mà!
Trong tổ trò chơi ‘Trái tim thủy tinh hường phấn moe moe’, Lạc Vi Nhã đang cầm cốc nước, đột nhiên ngạc nhiên thốt ra, “Xe Hồ tổng?”
“Phốc!” Lâm Bình Bình phun nước, chạy đến cửa sổ nhìn, quả nhiên thấy con Jeep quen thuộc! Cộng thêm cái tên tà mị quen quen!
“Cảm động chớt mất!” Đào Nhạc Nhạc lệ nóng doanh tròng!
“Cảm em gái cậu!” Lâm Bình Bình gõ đầu hắn một cái, điên cuồng chạy xuống dưới lầu, “Sao anh lại ở đây?”
“Chờ em tan ca nha.” Hồ Vân Phi ôm cậu.
“Đang ở công ty!!!!” Lâm Bình Bình hoảng sợ, dùng sức đẩy hắn! Hu hu hu bị đồng nghiệp trông thấy thì sao!
“Lên xe rồi nói.” Hồ Vân Phi mở cửa xe.
“Tôi vẫn trong giờ làm!” Lâm Bình Bình nhấn mạnh.
“Đếm đến ba, không anh sẽ cường hôn em, một ——”
Lâm Bình Bình ‘vèo’ một cái lủi vào trong xe!!!! Thướt tha nhanh chóng vô cùng!
Còn kém lắm. Hồ tổng rất vừa lòng, ngồi ở ghế lái hung hăn ôm hôn một trận!
“Rốt cuộc anh muốn làm gì nha.” Lâm Bình Bình cảm thấy mình muốn khóc đến nơi “Tối hôm qua đâu có nói không cho tôi đi làm.”
“Anh không định bắt em về.” Hồ Vân Phi bật cười, “Thực sự định đến đón em, nhưng không bị tắc đường nên đến sớm hơn chút thôi mà.”
“Tôi có thể đi tàu điện ngầm về nhà, đến đón làm gì.” Lâm Bình Bình than thở.
“Chen chúc như vậy, bị người ta chiếm tiện nghi thì làm sao.” Hồ Vân Phi ôm cậu, “Dù sao anh cũng nghỉ nửa tháng, sau này mỗi ngày sẽ đón em tan làm.”
“Bác sĩ bảo anh phải nghỉ ngơi nhiều.” Lâm Bình Bình bất đắc dĩ.
“Kệ.” Hồ Vân Phi ôm cậu, “Trước khi em đồng ý, anh muốn dùng mọi phương thức đối xử tốt với em!”
……
“Sau khi theo đuổi được thì sao?” Lâm Bình Bình nhìn hắn.
“Đối tốt với em gấp ngàn lần.” Hồ Vân Phi hôn môi cậu, “Hơn nữa em còn có đặc quyền nổi giận với anh!”
Lâm Bình Bình hỗn độn trong gió, thế này cũng gọi là đặc quyền?!
“Đương nhiên tính!” Hồ Vân Phi chủ động giải thích, “Giờ em tức giận với anh, anh có thể sẽ cáu kỉnh!!”
“Hậu quả thế nào?” Tiểu Bạch Liên rụt rè hỏi.
“Đè em!” Hồ tổng khí phách!
“Anh!” Tiểu Bạch Liên rụt cổ.
“Nhưng nếu em đồng ý kết đôi với anh, em có thể tha hồ đánh anh mắng anh.” Giọng Hồ tổng hòa hoãn.
Gạt người! Lâm Bình Bình dùng ánh mắt tỏ vẻ hoài nghi.
“Không tin thử một lần?” Hồ Vân Phi cầm tay cậu, hôn nhẹ bên môi cậu một cái.
“… Không!” Tiểu Bạch Liên vẫn từ chối!
“Nhắc nhở một chút, không suy nghĩ đã nói không, rất có thể sẽ khiến anh cáu kỉnh!” Hồ tổng tà mị cười, “Em xác định như vậy?”
“Anh anh anh anh uy hiếp tôi!” Lâm Bình Bình khóc lóc kể lể.
“Cho nên?” Hồ Vân Phi đè đè cậu.
Tiểu Bạch Liên nước mắt đầy mặt, đồ quân phiệt!
Hồ Vân Phi nắm tay trái của cậu, đeo một chiếc nhẫn vào ngón áp út.
Lâm Bình Bình lập tức mở to hai mắt! Đây đây đây là cái gì!!
“Đếm đến ba, không nói coi như em đồng ý.” Hồ Vân Phi ngồi về ghế, “Một, hai ———”
Lâm Bình Bình giật mình, Hồ tổng bẻ tay, khớp xương răng rắc kêu, nháy mắt khắp người bao trùm một cỗ khí lạnh!!!!
Anh! Tiểu Bạch Liên đành phải cúi đầu.
“Ba!” Hồ tổng giương khóe miệng, nhoài qua hôn mắt cậu một chút, “Đếm số hoàn tất, chúc mừng em.”
Lâm Bình Bình hận không thể ngất luôn.
“Đi về làm đi, còn mười lăm phút.” Hồ Vân Phi xoa xoa đầu cậu.
Tâm tình Lâm Bình Bình rất phức tạp, nhẫn gì đó… Mãi đến khi về đến văn phòng vẫn ngây người.
“Thế nào?” Nhóm đồng nghiệp trong văn phòng xoẹt xoẹt đồng loạt vểnh tai, chuẩn bị nghe bát quái!!!
“Chẳng thế nào cả.” Nhân vật trung tâm bát quái không còn khí lực, ngây ngẩn nhoài ra bàn.
“A!!!!!!” Đào Nhạc Nhạc đột nhiên hét lên.
“Hét cái gì!” David Khương bị dọa một cái.
“Nhẫn!!!!!!!!!!!!!” Đào Nhạc Nhạc vô cùng phấn khích!
Lâm Bình Bình khẩn trương che tay, nhanh chóng chạy ra khỏi văn phòng!
Nhưng không thoát được! Trong vòng ba giây, yêu nghiệt bị nhóm đàn ông trong văn phòng đè trên bàn! Ngay cả tay cũng bị bẻ ra sau.
“Cứu mạng…. Đau…..” Lâm Bình Bình uể oải.
“Đòe mòe! Đúng là nhẫn!” Đào Nhạc Nhạc nhấc tay trái cậu lên, lệ nóng doanh tròng, “Không ngờ cậu vừa xuống có mười phút, trở về đã biến thành người có chồng!”
Đám người còn lại trong văn phòng sôi trào! David Khương chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Ngay cả cầu hôn cũng không có, sao lại đáp ứng như thế! Đúng là quá tùy tiện!”
“Nhẫn tui tự mua, ở hàng ven đường năm đồng một cái.” Lâm Bình Bình vẫn đang hấp hối nói điêu.
“Cartier đó!!!!” Đào Nhạc Nhạc lấy ra một đồng tiền, “Tôi trả gấp đôi, bán cho tôi!!!”
“Tôi trả hai mươi!” Lạc Vi Nhã nhấc tay.
“Ba mươi!”
“Ba mươi lăm!”
“Năm mươi!”
“Dừng cãi cọ đi!” David khương hào khí vạn trượng, “Tôi trả một trăm!”
“Mọi người đang mua gì thế?” Cửa văn phòng bỗng nhiên truyền đến một tiếng trêu chọc.
Phắc!!!!! Tất cả mọi người đều thấy sau lưng lạnh ngắt, ‘soạt’ một tiếng cả đám về chỗ!!!
Tổ trưởng Khương tươi cười, “Hồ tổng anh đến rồi!”
Hu hu hu! Quần áo Tiểu Bạch Liên xộc xệch từ trên bàn đứng lên.
Hồ Vân Phi nhướn mày.
Mẹ của tôi ơi! Đào Nhạc Nhạc khẩn cấp bước đến, ba chân bốn cẳng giúp Lâm Bình Bình chỉnh lại quần áo, “Cậu xem ở đây cũng nhăn nè ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha…”
“Ban nãy mọi người làm gì vậy?” Hồ Vân Phi đẩy Đào Nhạc Nhạc ra chỗ khác, giọng rất là ôn nhu giúp Lâm Bình Bình cài lại cúc áo, ánh mắt lại phiêu ra chỗ khác.
“Gia! Tụi tui chỉ đang đùa thôi mà!” Đào Nhạc Nhạc nước mắt đầy mặt!
“Chúng tôi đang hâm mộ, Bình Bình quả nhiên có phúc mà!!!!!!” Lạc Vi Nhã đập bàn!
“Đúng vậy!” Tiết tháo của tổ trưởng Khương hoàn toàn biến mất, “Nhất định do tổ tiên cậu ta tích đức, mộ phần phong thủy đẹp mà!!”
Lâm Bình Bình: các người còn có thể dối trá hơn không…
“Hâm mộ có cần đè em ấy lên bàn không?” Ánh mắt của Hồ tổng khiến người ta rùng mình!
“Cứu mạng!!!!!” Đào Nhạc Nhạc sắp bị giết! Cậu ta nước mắt đầy mặt, trốn sau lưng tổ trưởng Khương!
“Bọn tui đang thay anh dạy dỗ lại cậu ta!!!” Tổ trưởng Khương làm ra vẻ vô cùng đau đớn, “Cậu ta có thể gặp được Hồ tổng đúng là ân điển trời xanh, lẽ ra phải chuẩn bị của hồi môn thiệt tốt, vội vàng lên xe về nhà anh mới đúng! Sao còn dám lấy nhẫn của anh chứ!!”
“Đúng vậy đúng vậy, thiệt là không đúng mà!” Mọi người tập thể đồng lòng, nhao nhao gật đầu!
Lâm Bình Bình (ㄒoㄒ): này….
“Vậy hả.” Hồ tổng sờ cằm, khóe miệng giương lên, “Mọi người cùng đi ăn tối nhé?”
Ăn cơm?! Nháy mắt trong mắt cả đám tràn ngập mong chờ!!!
“Khách sạn Tài Phú, phòng 8888”. Hồ Vân Phi ôm Lâm Bình Bình, “Tôi mời!”
“Được!!!” Cả văn phòng lập tức biến thành biển thung thướng! Đòe mòe Hồ tổng thiệt toẹt zời!!!
“…” Lâm Bình Bình dở khóc dở cười.
“Em xem, tất cả mọi người rất thích anh nha.” Hồ Vân Phi ghé vào lỗ tai cậu nói thầm, “Cho nên em cũng phải nhanh chóng thích anh mới được.”
Lâm Bình Bình ngẩn người, ngẩng đầu nhìn hắn.
Hồ Vân Phi vẻ mặt ôn nhu liếc mắt đưa tình.
Lâm Bình Bình và hắn nhìn nhau hai giây, đột nhiên bật cười.
“Cười cái gì?” Hồ Vân Phi hỏi.
Lâm Bình Bình lắc đầu, cảm thấy mình… hình như không sợ anh ta như trước nữa!
Khách sạn Tài Phú là địa bàn của Hồ tổng, cho nên tổ ‘Trái tim thủy tinh hường phấn moe moe’ được nhận đãi ngộ hoàng đế! Mọi người nâng chén tràn ngập cảm khái, “Tổ trưởng của chúng tôi là một cây ngô đồng đó! Nương nương thả cho ảnh một con ngựa đừng ép ảnh quá.” (chẳng hiểu =v=)
“Anh đừng uống rượu.” Lâm Bình Bình nhỏ giọng nhắc nhở hắn.
“Yên tâm đi, anh biết sẽ phải ăn cháo mà.” Hồ Vân Phi xoa xoa đầu cậu, “Mọi người đến đây chơi vui vẻ, cứ ăn đi, không cần để ý tôi.”
Lâm Bình Bình múc một chén canh cá nhỏ, chậm rãi nhặt xương ra. Từ góc độ của Hồ Vân Phi vừa khéo nhìn thấy lỗ tai tinh xảo và cái mũi thanh tú, còn có đôi môi mềm mại.
Sau đó Hồ tổng vô cùng HIGH! Vì thế hắn nâng chén rượu lên, trao đổi ánh mắt với tổ trưởng Khương!
“Bình Bình tôi kính cậu một chén!” Tổ trưởng quả nhiên rất toẹt zời!
“Tôi?” Lâm Bình Bình hoảng sợ, đặt bát canh cá đã lọc xương trước mặt Hồ Vân Phi, vội vàng đứng lên.
“Cảm ơn cậu đã vất vả làm việc!” David Khương viện lý do rất hợp lý!
Lâm Bình Bình đành phải ngoan ngoãn uống hết!
Những người còn lại cũng nhao nhao nhào zô góp vui mời rượu, tửu lượng của Lâm Bình Bình vốn không cao, sau bảy tám chén, thành công nằm sấp xuống mặt bàn!
Vì thế Hồ tổng đưa cậu đi, mọi người nhao nhao cắn nắm tay, sau đó phát sinh cái gì ngao ô ngao ô… Mười tám cộng gì đó là thích nhất!
“Chóng mặt.” Lâm Bình Bình bị Hồ Vân Phi đưa thẳng lên phòng của khách sạn, ngay cả đèn cũng không buồn bật, hai người liền lăn trên giường!
“Ngoan, anh đi bật đèn.” Hồ Vân Phi định đứng lên.
“Không!!” Lâm Bình Bình ôm chặt, chân cũng vắt lên thắt lưng hắn!
“Sốt ruột đến vậy?” Hồ Vân Phi vui vẻ.
“Về sau không được làm em sợ nữa.” Lâm Bình Bình vô cùng ủy khuất.
“Do em không nghe lời anh trước.” Hồ Vân Phi hôn nhẹ lên trán cậu, “Ngoan, nói thật nào, có thích anh không?”
Lâm Bình Bình nhíu mày, không nói.
“Không nói hả.” Hồ tổng chưa từ bỏ ý định.
“Có một chút.” Rốt cuộc Lâm Bình Bình cũng mở miệng.
“Một chút thôi?” Hồ Vân Phi bất đắc dĩ, bóp nhẹ mũi cậu.
“Nhiều thêm một chút.” Lâm Bình Bình lầu bầu.
Hồ Vân Phi bật cười, ôm người vào trong lòng hôn hôn, sau đó mặt dày hỏi, “Vậy có thích ở trên giường với anh không?”
Lâm Bình Bình như đi vào cõi tiên, đang nằm mơ mình lênh đênh trên biển!
“Anh không phục vụ em chu đáo?” Hồ tổng cười tà.
“… Đói.” Biển rộng mênh mông, Lâm Bình Bình cảm thấy mình lênh đênh ba ngày chưa ăn cơm!
“Đói?” Hồ tổng hai mắt tỏa sáng, “Muốn anh đút em ăn?”
“Thiệt nhỏ!!!!!!” Vẻ mặt Lâm Bình Bình ghét bỏ, vì cậu vừa câu được con tôm biển!
Nhỏ???!!!!!!!!!!!!!!!!
Hồ tổng nắm cằm cậu nghiến răng, “Lặp lại thử xem!”
“Ừ!” Lâm Bình Bình ngây ngô cười.
Đúng là thiếu ngược mà! Hồ tổng hít sâu một hơi, sau đó….
Cảnh xuân vô hạn, rất X rất XX.
Lúc này, em zai đang vô cùng nhu thuận ăn tôm! Thực ra cậu rất thèm con cua lớn ở giữa bàn! Nhưng cậu là thiếu niên u buồn mà! Cho nên đành phải khí chất dùng đũa ăn cơm!
“Không ngờ cậu lại là bạn trai của anh Triển Phong.” Kiều Sở sùng bái lại kích động, “Tôi rất thích tranh của cậu đó!”
“Thiệt hả?” Em zai cười đến vô cùng ngây thơ, “Hôm nào tôi đưa bạn đến phòng tranh của tôi nha!”
“Ừ!!!!” Kiều Sở liều mạng gật đầu, rõ ràng vô cùng hứng thú!
Ngược lại, Lục Triển Phong và Lục Triển Vũ xấu hổ, anh em hai người không nói gì, chỉ yên lặng ăn cơm.
“Sao hai người không nói gì?” Em zai cảm thấy bất mãn, sao lại có anh em như vầy chớ! Quan hệ của mình với anh zai thưn êu rõ ràng tốt như vậy! Anh em ruột tính toán cái gì chứ!
“Có gì nói đâu.” Giọng Lục Triển Vũ lãnh đạm.
“Có rất nhiều chuyện để nói mà!” Em zai rất nghiêm túc, “Ví dụ như chuyện hồi bé của hai người, tôi cá là anh trai chắc chắn sẽ giúp em trai oánh nhau!”
“Thôi đi, hồi nhỏ anh ta chỉ biết đọc sách, đánh nhau đều do tôi làm.” Lục Triển Vũ khinh thường, “Có lần đi thi cấp một, anh ta bị đàn anh cấp hai lấy gạch chọi vỡ đầu, là do tôi đi báo thù thay.”
“Thiệt hả?” Em zai ngạc nhiên.
“Phải.” Lục Triển Phong gật đầu, “Từ nhỏ Triển Vũ rất tốt với anh.”
“Thôi đi, đừng nhắc lại quá khứ.” Lục Triển Vũ bực mình.
“Có anh em thật tốt!” Em zai cảm khái, “Hơn nữa tôi cá, anh trai chắc chắn không trấn tiền tiêu vặt của anh!”
“Anh ta cũng có, sao phải cướp của tôi?” Lục Triển Vũ nhíu mày.
“Anh tui sẽ làm như vậy!” Lòng em zai rỉ máu, “Ảnh chẳng những cướp tiền tiêu vặt của tui, còn cướp cả chocolate tui thích nữa!”
Kiều Sở giật mình, “Cậu đang nói tổng giám đốc tập đoàn Cố thị? Thường xuyên xuất hiện trên kênh tài chính và kinh tế?!”
Chênh lệch này… quá lớn rồi