Trong văn phòng tạm thời của tập đoàn Nhân Thụy, Âu Dương Long đang mở trang web, xoay màn hình hướng về phía Mars.
“Đây là cái gì?” Mars có chút nghi hoặc.
“Công ty đang định tạo ra một trang web đổi hoặc giao dịch đồ cao cấp secondhand, đây là hình thức ban đầu, vẫn chưa chính thức tung ra.” Âu Dương Long nhìn hắn, “Vì có liên quan đến chuyên ngành của cậu nên tôi cảm thấy có thể cho cậu một cơ hội.”
“Tôi phải làm gì?” Mars hỏi.
“Rất đơn giản, nội trong năm ngày tìm được mười khách hàng tiềm năng, thuyết phục họ mang những đồ hàng hiệu không dùng đến đăng trên web của chúng ta, sau đó triển khai bán hoặc đổi đồ, yêu cầu giá hàng hóa không thấp hơn hai vạn đồng, chúng ta lấy mười phần trăm tiền công.” Âu Dương Long trả lời.
“Cho nên tôi phải giúp anh tìm được hai mươi vạn tiền hàng?” Mars nhíu mày.
“Không phải là giúp tôi, mà là cậu tự giúp chính mình.” Khóe miệng Âu Dương Long giương lên, “Chức vụ quản lý cấp cao tầng trung của Nhân Thụy, lương hàng năm tuyệt đối trên ba mươi vạn, còn có cơ hội thăng tiến, cậu cân nhắc đi.”
“… Được!” Cám dỗ thực sự quá lớn, Mars bằng bất cứ giá nào cũng phải nhận vụ này.
“Tốt lắm, từ giờ trở đi, trang web này là của cậu, cậu có thể dùng bất kỳ phương thức nào thuyết phục chủ nhân của thứ đồ cao cấp đó, nhưng mà không được nói ra tên Nhân Thụy. Năm ngày sau tôi muốn thấy danh sách của cậu, đến lúc đó sẽ có nhân viên chuyên môn đi giao thiệp với chủ đồ vật rồi làm nốt công việc sau đó, còn cậu sẽ đến ký hợp đồng ngay lập tức.” Âu Dương Long đứng lên, vươn tay về phía hắn, “Hi vọng tôi sẽ không phải thất vọng, Mars tiên sinh.”
Mars gật đầu, xoay người ra khỏi văn phòng.
“Ra đây đi.” Âu Dương Long ngồi trở lại ghế.
Hồ Vân Phi bước ra từ phòng bên cạnh, mặt cười như không cười, vô cùng vô cùng tà mị!
“Hai mươi vạn, cậu nghĩ tên nhóc đó tìm đâu ra?” Âu Dương Long hỏi.
“Tôi biết cậu ta đứng tên ba quyển sổ tiết kiệm chưa đến hai ngàn, cổ phiếu, tín dụng bội chi, tuy trên danh nghĩa đã từng học Quản lý hàng cao cấp, nhưng thực tế không biết gì.” Hồ Vân Phi lắc ly rượu trong tay, “Nếu cậu ta biết người biết ta thì nên từ chối yêu cầu của cậu, không nên gắng gượng chấp nhận.”
“Một người thất nghiệp nửa năm đang thất vọng và nghèo túng, đột nhiên lại có cơ hội nhận công việc lương một năm ba mươi vạn, người khác cũng không từ chối, nói gì cậu ta.” Khóe môi Âu Dương Long giương lên, “Nếu vậy cậu ta sẽ mua hàng fake loại A ở đâu?”
“Nếu đã dám nhận lời, cậu ta tuyệt đối không dám đưa hàng giả vào.” Hồ Vân Phi đặt ly lên bàn, “Hàng fake loại A không rẻ, hơn nữa ngộ nhỡ bị điều tra ra, công sức của cậu ta sẽ bị hủy toàn bộ, không ai đi làm chuyện lỗ vốn như vậy.”
Không thể không nói, trừ việc theo đuổi Tiểu Bạch Liên là sai lầm, thực ra Hồ tổng nhìn người vô cùng chuẩn! Quả thật giống như hắn đoán, lúc đầu Mars định dùng toàn bộ biện pháp, nghĩ thông suốt rồi lại đi nghe ngóng tin tức hội viên của cửa hàng đồ cao cấp, nhưng sự thật là chuyện này vô cùng cực đoan; vì thế hắn lại đến cửa SPA ngồi chồm hỗm, nhưng mười lần thì tám lần bị các phú bà tưởng là MB hoặc là kẻ gian; bên người toàn quan hệ bạn bè thông qua rượu chè, không có một tẹo nào liên quan đến hàng cao cấp; thấy mình sắp bỏ lỡ dịp may với ba mươi vạn tiền lương, cả người Mars đều nóng nảy.
Thời gian qua đi… Buổi chiều ngày thứ ba, Hồ tổng gửi cho Lạc Vi Nhã một tin nhắn.
Vì thế em gái Lạc rất ‘lơ đãng’ bước đến bên cạnh Lâm Bình Bình, “A, sao gần đây anh Mars không đến tìm anh?”
“Tôi cũng không biết.” Tiểu Bạch Liên gõ đề án cành cạch, “Chắc là bận quá.”
“Anh không lo lắng về anh ta?” Lạc Vi Nhã ngồi lên mép bàn, “Cẩn thận có tình mới quên tình cũ đó.”
“Không thể nào.” Lâm Bình Bình nhìn gương, đòe mòe ông xinh đẹp như hoa ai cam lòng đi yêu người khác chứ!
Đám đàn ông trong văn phòng nhao nhao nắm chặt nắm đấm, đòe mòe tập luyện đã lâu giờ đạo diễn Hồ tổng mới bắt đầu cho diễn, đây đúng là thời khắc khiến lòng người phấn khích nhất đó!
Lạc Vi Nhã gánh vác trọng trách, tiếp tục ‘không để ý’ nói “Thực ra mọi người vẫn luôn có chuyện muốn nói với anh.”
“Gì vậy?” Lâm Bình Bình ngẩng đầu.
“Chúng tôi đều thấy cái anh Mars kia… Giống như không thật lòng yêu anh!” Lời Lạc Vi Nhã nói ra rất đáng kinh ngạc!
Nhóm đàn ông trong văn phòng đồng loạt gật đầu lia lịa, đúng đó đúng đó!
“Vì sao?” Lâm Bình Bình sửng sốt một chút.
“Trực giác.” Vẻ mặt Lạc Vi Nhã vô cùng nghiêm túc, “Cúng tôi đều cảm thấy, anh ta thực sự quẫn lắm rồi mới tìm đến anh, có khi còn có một khoản nợ lớn bên ngoài!”
“Đúng vậy đúng vậy, chờ đến khi hai người chung một nhà, nửa đêm nhất định sẽ có du côn đòi nợ đến hắt sơn!” Đào Nhạc Nhạc sợ hãi che ngực.
“Này.” Lâm Bình Bình dở khóc dở cười.
“Tôi biết anh thích anh ta, nhưng loại tình yêu này thường người ngoài cuộc tỉnh, trong cuộc u mê.” Vẻ mặt Lạc Vi Nhã vô cùng vô cùng nghiêm túc, giống như một vị nữ đạo sư, “Sau này có xảy ra chuyện thật, đừng trách cả đám không nhắc nhở anh.”
“Sao mọi người lại có suy nghĩ này?” Tiểu Bạch Liên bị vẻ mặt của cô dọa sợ!
“Đã nói là trực giác, nếu không thì thế này đi?” Lạc Vi Nhã vỗ vai cậu, “Tôi đánh cuộc trong vòng mười ngày, anh ta chắc chắn sẽ hỏi vay tiền anh!”
“Vay tiền tôi?” Lâm Bình Bình càng hoảng hốt, “Tiền gửi ngân hàng của tôi gộp hết lại chưa đến nổi hai mươi vạn, còn không bằng một cái đồng hồ của anh ấy, sao lại hỏi vay tôi?”
“Bởi vì lần trước tôi định mượn xem đồng hồ Cartie của cậu ta một chút, cậu ta nhất định không cho!” Sắc mặt David Khương trầm trọng, “Cho nên thực ra chúng tôi đều cảm thấy… đó là hàng nhái!”
……
Ngay cả người có địa vị nhất – tổ trưởng Khương cũng cho là vậy! Tiểu Bạch Liên có hơi hỗn độn!
“Tóm lại tự cậu lo cho mình, đừng dễ dàng ở cùng cậu ta.” Đáy mắt David Khương tràn ngập ánh sáng đồng chí cách mạng, “Nếu gặp nguy hiểm, bất kỳ lúc nào có thể gọi cho chúng tôi!”
Còn có thể gặp nguy? Lâm Bình Bình = 口 =! Cuộc sống toàn thổ phỉ gì đó đúng là không khoa học! Nhưng nói đi nói lại, đồng nghiệp đang yên đang lành tự nhiên nói mấy thứ này chẳng lẽ là thật? Nghĩ đến chuyện này có khả năng xảy ra, Tiểu Bạch Liên cảm thấy trái tim thủy tinh của mình vỡ vụn!
Nhưng vào lúc này, cậu vẫn nhận được điện thoại của Mars, hẹn cậu ra ngoài uống cafe! Nếu không phải Lạc Vi Nhã vừa nói mấy điều này, cậu nhất định vô cùng thung thướng trốn đi! Nhưng sau khi trải qua cảnh tượng nghiêm túc vừa rồi, hai chân Tiểu Bạch Liên cảm thấy nặng nề hơn một chút!
“Đòe mòe, Hồ tổng đúng là liệu sự như thần!” Sau khi nhìn theo bóng dáng Lâm Bình Bình, Tiểu Mã mạnh mẽ nắm tay thành nắm đấm một chút, cảm thấy vô cùng toẹt zời!
Đào Nhạc Nhạc cong lưng chuồn theo, đi nghe ngóng tin tức cho cả đám!
Trong quán cafe đối diện công ty, Mars vẫn một thân đồ hiệu như trước, thậm chí còn xức nước hoa.
“Có chuyện gì vậy?” Lâm Bình Bình ngồi đối diện hắn, trong lòng hu hu hu cậu ngàn vạn lần đừng hỏi vay tiền tui thiệt nha!!
“Muốn gặp cậu.” Mars vẫn rất thâm tình như trước, giúp cậu gọi bánh ngọt.
“Tôi vẫn trong giờ làm việc, không có việc gì tôi đi trước.” Lâm Bình Bình đứng lên, định trở về tiếp tục thảo luận sâu hơn với nhóm đồng nghiệp trong văn phòng!
“Bình Bình!” Mars giữ chặt cậu, “Cậu có thể giới thiệu Cố tổng cho tôi làm quen không?”
“Cố tổng? Anh ấy và Tiểu Niên đi Châu Âu rồi, mấy ngày nữa mới về.” Lâm Bình Bình lại ngồi xuống, cảm thấy hơi hoảng hốt, “Cậu tìm ảnh làm gì?”
“… Không có gì, vài ngày nữa có một cuộc đấu giá hàng cao cấp, muốn mời anh ta tham gia thôi.” Mars quấy cốc cafe một chút, “Lần này trong cuộc đấu giá, sẽ có rất nhiều đồ có giá trị, rất quý báu.”
“À.” Lâm Bình Bình hiển nhiên không có hứng thú với đề tài này.
“Tôi sẽ đại diễn cho công ty mua một bộ trang sức kim cương xuất xứ từ hoàng thất Anh Quốc, đại khái giá trị lên đến một trăm vạn.” Mars nói qua loa, một trăm vạn mà nói như là một ngàn ba!
“Quý như vậy? Cậu mua nó làm gì!” Lâm Bình Bình giật mình, một trăm vạn đó…
“Sưu tầm một hai năm, giá trị sẽ tăng lên tầm ba mươi phần trăm.” Mars cao quý nói, “Thực ra tôi đã bỏ vốn đến giữa cuộc, cũng xem như là một case nhỏ!”
“…” Lâm Bình Bình không nói gì uống cafe.
“Nhưng hiện tôi đang gặp chút khó khăn.” Mars cầm tay cậu, rốt cuộc cũng trở lại đề tài chính, “Trước đó tôi có mua một bộ đồ gốm thời Tống, công ty lại áp doanh thu hàng hóa trang phục mùa đông, cho nên vốn của tôi đang thiếu, cậu có thể… cho tôi mượn hai mươi vạn không?”
……
Đờ mờ đúng là đến vay tiền hả! Cả người Tiểu Bạch Liên đều Sparta! Đoán cái này quá chuẩn quá nhanh rồi!
“Bình Bình?” Mars vẫy vẫy tay trước mặt cậu, “Cậu nói gì đi.”
“Cậu… Hỏi vay tiền tôi?” Lâm Bình Bình vô cùng xoắn xuýt! Thực ra sựa vào tính cách của Tiểu Bạch Liên trước đây, không phải chưa từng cho bạn bè vay tiền, huống hồ là người mình thích! Nhưng vấn đề là… Đừng bảo đồng nghiệp của mình nói đúng nha hu hu hu hu hu hu!
“Khoảng thời gian tiêu thụ trang phục mùa đông cao điểm sắp đến, sau khi tôi thu hồi vốn về, tôi sẽ lập tức trả cậu!” Mars có hơi khẩn cấp, “Đơn vị đại lý trang phục mùa đông của tôi đã thu về trên một vạn, khi trời lạnh hai mươi vạn có thể thu hồi về ngay, cậu không cần lo lắng.”
Lâm Bình Bình bình ổn suy nghĩ choáng váng của mình, ỉu xìu nói, “Tôi không có tiền, hai mươi vạn nhiều quá.”
“Vậy cậu có bao nhiêu?” Mars lôi kéo tay cậu không buông.
?
“Tôi thực sự không có thói quen tích nhiều tiền, chỉ có tầm ba bốn vạn.” Lâm Bình Bình rút tay về.
“… Ba bốn vạn cũng được, cậu đưa cho tôi trước đi.” Mars đang túng tiền nên cái gì cũng vơ, “Tôi còn năm vạn.”
Ngay cả ba bốn vạn cũng muốn mượn?! Tiểu Bạch Liên vô cùng chua xót, rốt cuộc ý thức được mình ngày xưa… thực sự rất là ngâu!
“Cậu thực sự chỉ cần hai mươi vạn?” Lâm Bình Bình hỏi hắn.
“Đúng!” Trong lòng Mars vui vẻ, “Cậu có thể giúp tôi?”
“Tôi có một người bạn, làm cầm đồ.” Lâm Bình Bình nhìn hắn, “Cậu đi cầm hai cái đồng hồ, hai mươi vạn tuyệt đối không thành vấn đề.”
“Không được!” Mars quả quyết từ chối!
“Tại sao?” Lâm Bình Bình đối diện với hắn.
“… Tôi không cầm cố tài sản cá nhân, vốn của tôi chỉ tạm thời thiếu, không sa sút đến như vậy!” Mars cãi bừa.
“Thật không?” Lâm Bình Bình lắc đầu, “Vậy xin lỗi tôi không giúp được cậu.”
“Bộ kim cương hoàng gia kia rất quan trọng với tôi.” Mars mềm giọng, trước mắt người này là cơ hội duy nhất của mình, có tiền mình có thể mua đồ cao cấp secondhand, sau đó tìm người giả thành khách hàng, đưa mấy thứ hàng hóa này đến Nhân Thụy! Lương ba mươi vạn ngay trước mắt, nếu buông tha thì giống như cắt thịt mình ra, vì thế hắn cầu xin nói, “Cậu có thể nghĩ biện pháp không, hỏi mượn đồng nghiệp của cậu một chút tiền?”
“Cậu bảo tôi đi vay hai mươi vạn cho cậu?” Lâm Bình Bình vô cùng thất vọng, nhưng không phát hỏa.
“Chỉ mượn tạm để quay vòng thôi, tôi sẽ mau chóng trả lại!” Mars lừa cậu.
“Cậu không muốn đi cầm cố, lại muốn tôi hèn mọn đi vay tiền?” Lâm Bình Bình nhìn hắn, quả thực có chút không thể tin, người này nghĩ mình bị ngâu xi à…
“Tôi không có ý này.” Trên mặt Mars có chút tức giận, nhưng hắn vẫn đè nén cơn giận xuống, “Nếu bị đồng nghiệp biết tôi vào tiệm cầm đồ, nhất định sẽ bị nhạo báng!”
“Anh sợ hàng nhái sẽ bị người ở tiệm cầm đồ nhìn ra?” Đào Nhạc Nhạc thấy sắc mặt Lâm Bình Bình tái nhợt, thực sự không trốn nổi nữa, vì thế tiến lên kéo Lâm Bình Bình đứng dậy, “Chúng ta đi!”
“Bình Bình!” Mars chưa từ bỏ ý định, định ngăn họ lại.
“Làm gì vậy! Đây là địa bàn của ông!” Đào Nhạc Nhạc vô cùng ngang ngược, giận giữ nhìn Mars cao hơn mình một cái đầu, vô cùng uy vũ!
“Cậu đi đi.” Lâm Bình Bình không thèm liếc nhìn hắn một cái, “Sau này đừng tới tìm tôi.”
“Bởi vì tôi đến vay tiền cậu?!” Mars thẹn quá hóa giận, “Cậu tham của đến thế?!”
“Tham của em gái anh! Anh Bình tháng trước còn đi mượn năm vạn cho mẹ tôi chữa bệnh!” Đào Nhạc Nhạc chống nạnh, “Tên bịp bợm nhà cậu cả người đều là hàng fake, một ngày nào đó sẽ bị quả báo! Còn không chịu đi tôi gọi bảo vệ bây giờ! Get out of my sight!”
Đúng vậy đây là tật xấu của Đào Nhạc Nhạc! Cậu ta một khi khẩn trương hoặc tức giận sẽ tuôn tiếng Anh! Còn lưu loát hơn cả cuộc thi ngôn ngữ!
Sắc mặt Mars đỏ lên, nhìn Lâm Bình Bình và Đào Nhạc Nhạc bước ra khỏi tiệm cafe.
Đám đồng nghiệp trong văn phòng nhìn thấy Tiểu Bạch Liên bước vào cửa, đều căng thẳng đứng lên!
“… Tin tức của mấy người có thể kịp thời một chút không?” Lâm Bình Bình uể oải.
Mọi người trong lòng rít gào bởi vì tụi tui có vua bát quái Đào Nhạc Nhạc đó! David Khương đại diện cho toàn thể tổ viên tỏ vẻ an ủi thăm hỏi cậu một chút, “Có muốn tôi cho cậu nửa ngày để ngồi hu hu hu không?”
“Khóc cái gì mà khóc, nhận ra kẻ lừa đảo thì phải cười thả cửa ba ngày!” Lạc Vi Nhã ngang nhiên ngỗ nghịch với tổ trưởng, “Đêm nay cả đám đi ăn, chúc mừng thoát khỏi tên cặn bã!”
“Hay là chúng ta đi ăn hải sản đi!” Tiểu Mã nhấc tay đề nghị.
“Sau đó đến quán bar kiểu Mỹ xem mấy cô em bay lắc!” Trương Hữu Nhạc vỗ tay cái bộp, đòe mòe quyết định này thiệt sáng suốt!
“Còn uống cocktail trộn nữa! Phải chơi thiệt zui!” Đào Nhạc Nhạc reo hò!
“Quyết định như vậy đi!” Tổ trưởng rất hào phóng, “Hôm nay toàn bộ chi phí, mọi người không cần lo!”
Đòe mòe vì thế văn phòng lập tức biến thành biển cả thung thướng, trên mặt mọi người tràn ngập tươi cười vui thích, để lại một mình Tiểu Bạch Liên ỉu xìu kháng nghị đòe mòe tui đang thất tình mấy người thế mà lại đập bàn cười hô hố đây là thói đời gì vậy….
Trước khi tan tầm, Lâm Bình Bình đi in báo cáo kế hoạch quảng cáo, thừa dịp này Lạc Vi Nhã cấp tốc gọi điện thoại cho Hồ Vân Phi, báo cáo một chút tình hình chiến đấu và hành trình đêm nay.
“Làm tốt lắm!” Hồ tổng mở cờ trong bụng, “Đêm nay tất cả chi phí của mọi người tôi sẽ thanh toán hết!”
“Chi phí không phải là trọng điểm, trọng điểm là giờ anh nên lên sàn đó!” Lạc Vi Nhã khẩn trương dặn dò, “Nhớ mặc đồ đập chai một chút!”
Đám đồng nghiệp còn lại trong tổ trò chơi cũng nhao nhao gật đầu đòe mòe đây đúng là kịch ngôn tình kinh điển nha! Nam chính đều xuất hiện khi người yêu đang chịu tổn thương, hơn nữa nhất định phải quay chậm, thật chi tiết tỉ mỉ, tốt nhất là có thể gió nhẹ thổi loạn tóc ngắn, che khuất đôi mắt hẹp dài, bễ nghễ nhìn chúng sinh, mới có thể phụ trợ cho khí chất Bá Vương của Hồ tổng!
“Chúng ta đi mua cái quạt gió?” Ánh mắt Đào Nhạc Nhạc phát sáng, “Đến lúc đó thổi bay áo khoác và khăn quàng của ảnh, thật giống Phát ca trong Bến Thượng Hải! Bình Bình nhất định sẽ bị mê hoặc đến toàn thân run rẩy, tứ chi co giật!”
“Thế thì đúng là Dương điên loạn!” David Khương đập bàn một cái, “Dám quấy rối nữa cho cậu trả tiền!”
Ô… Đào Nhạc Nhạc ủy khuất bịt miệng.
Nồi lẩu hải sản buổi tối vô cùng ngon! Mọi người vừa ăn vừa cười nói thiệt đáng khinh! Còn mãnh liệt yêu cầu tổ trưởng sau này phải thường xuyên liên hoan ở đây!
“Chúng ta làm gì có nhiều chi phí như thế!” Tổ trưởng Khương từ chối luôn, “Hơn nữa hôm nay tới đây hoàn toàn là vì Bình Bình bị thất tình! Các cậu không nói gì hả? Chỉ biết ăn!”
Thực ra tổ trưởng chỉ muốn mọi người an ủi trái tim thủy tinh mong manh của Lâm Bình Bình một chút, nhưng rõ ràng hắn đã đánh giá cao chỉ số IQ tổ viên nhà mình vì thế mọi người đều nhao nhao tỏ vẻ cảm ơn Lâm Bình Bình vì lần này cậu thất tình mà tụi tui mới được ăn bữa lẩu hải sản ngon như zầy! Lâm Bình Bình miệng ngậm chân cua vô cùng hờn tủi, mịa nó đám người này là sao vậy hả….
Sau khi cơm nước xong, cả đám rầm rộ giết đến một quán bar kiểu Mỹ, đây là nơi ngành của họ thường xuyên tụ tập, có vũ đài có TV có rượu có đồ ăn có âm nhạc còn có em gái khoe đùi nhảy nhót, tóm lại vô cùng đầy đủ! Vô cùng phù hợp với thường thức dung tục của tổ viên ‘Trái tim thủy tinh hường phấn moe moe’!
“Tui muốn chơi Tam Quốc Sát!” Lạc Vi Nhã nhấc tay đê nghị, đám đàn ông đều nhao nhao tỏ vẻ đồng ý, sau đó chiếm lấy một bàn bắt đầu phấn khích chém giết!
Mấy người còn lại chia thành hai nhóm, một nhóm xem bóng đá, một nhóm xem mấy em chưn dài nhảy, để lại một mình Tiểu Bạch Liên hỗn độn trong gió, Tam Quốc Sát không thể chơi khoe đùi đá bóng gì đó lại càng không có hứng thú, chủ đề chính của lần tụ này quả nhiên không phải là an ủi mình bị thất tình mà hu hu hu…
Vì thế cậu tự gọi một ly cocktail, ngồi trong góc yên lặng ngẩn người, nhìn qua đúng là vô cùng mảnh mai!
“Đòe mòe khi nào Hồ tổng mới tới?” Đào Nhạc Nhạc vừa lên bài vừa khẩn trương.
“Ban nãy có nhắn tin, bảo là đang trên đường rồi.” Lạc Vi Nhã có hơi kích động, “Làm sao bây giờ, tôi cảm thấy giống như chúng ta đang xem tiểu thuyết!”
“Tui cũng thấy chúng ta nhất định là đang xem tiểu thuyết sinh hoạt!” Đào Nhạc Nhạc cắn nắm tay, “Mấy người bảo có H live không?”
……
Mọi người nhao nhao căm ghét nhìn cậu ta một cái, sao thằng nhóc này nó đen tối thế chứ? Chẳng có chút thuần khiết nào cả!
“Mấy người dám bảo không mong đợi coi!” Đào Nhạc Nhạc giận dữ.
“Chúng tôi nhiều nhất chỉ chờ mong hôn môi thôi!” Lạc Vi Nhã vỗ đầu cậu ta một cái, “Phắc! Cấm né!”
Ô ô ô… Đào Nhạc Nhạc ủy khuất, lợi dụng người ta đang ngẩn người đánh lén gì đó đúng là vô liêm sỉ mà…
Ánh đèn nhỏ dần, âm nhạc trong quán bar càng sôi nổi hơn, cánh cửa gỗ ngăn cách không khí lạnh bên ngoài, khiến nơi này biến thành một thiên đường độc lập, Lâm Bình Bình ngà ngà say còn hơi mệt, nằm dài ra bàn.
“Đậu má Hồ tổng rốt cuộc đang ở đâu!” Đào Nhạc Nhạc lòng nóng như lửa đốt. Sao lại chậm như vậy chứ! Điểm này chẳng giống nội dung kịch truyền hình gì cả! Nếu có người thừa dịp làm càn thì làm sao bây giờ!
Vừa dứt lời, cửa gỗ xoay bị người đẩy ra, tổng giám đốc tà mị Hồ Vân Phi rốt cuộc trong ánh mắt chờ mong của tất cả mọi người, xuất hiện!