‘Kinh thế tuyệt luyến —— Tổng tài cuồng dã và tình nhân bí mật’ là cuốn truyện được đề cử giải nhất tuần này trên trang Lục Tụ Thiêm Hương, câu chuyện nói về một cô gái quật cường bị tai nạn xe mà xuyên không, quen biết được một tổng giám đốc cuồng dã phóng khoáng đem lòng si mê cô! Những tình tiết réo rắt động lòng người rồi đau buồn tê tâm phế liệt thay nhau xuất hiện! Cô, không nghĩ đến việc gả vào gia tộc giàu sang quyền thế; hắn, lại cố tình là người giàu sang quyền thế! Ý tưởng này vừa đưa ra, nghe một chút đã cảm thấy xúc động gần chết!
Nhóm em gái thảo luận vô cùng hăng hái, Cố tổng vô cùng vô cùng khinh thường, thể loại cũ rích ồi, vợ ông còn viết ‘Vị hôn thê tinh nghịch của tổng tài bá đạo’ cơ!
Tùy tay ấn mở vài chuyên mục của Lưu Tiểu Niên, nhìn thấy một loạt kết thúc truyện, Cố tổng cảm thấy thực thỏa mãn, cho dù sau này mình phá sản, vợ yêu cũng có khả năng nuôi mình, vợ của anh thiệt là tài giỏi!
“Cố tổng.” Lưu Tiểu Niên đột nhiên đẩy cửa bước vào.
Phắc! Sao lại không gõ cửa chứ! Cố tổng lập tức đóng hết các tab, kết quả bấm vội quá thành mở toàn màn hình luôn. Vì thế anh đành phải dập thẳng màn hình máy tính xuống!
……… Lưu Tiểu Niên hỗn độn trong gió.
Cố Khải bình tĩnh nhìn cậu, “Tôi đang xem AV.”
Có lẽ do vẻ mặt của Cố Khải quá mức nghiêm túc, Lưu Tiểu Niên cũng không nghĩ nhiều, cậu 囧囧 hỏi, “Có hay không?”
Cố Khải lập tức lắc đầu, “Không hay, cậu đừng xem.” Mịa nóa, sao có thể hay được chứ, đậu má ông mới không thèm xem AV, ông đây muốn em cùng diễn GV!
“Ừm, tôi không xem.” Lưu Tiểu Niên nhu thuận gật đầu, trong lòng liều mạng phun tào oán thầm ai mà ngờ anh lại xem cái thứ khốn nạn này chứ!
Mà trong bệnh viện, em zai đang vẽ tranh trên một cuốn vở nhỏ, ngay cả khóe miệng cũng hạnh phúc nhếch lên! Đúng vậy! Cậu đang vẽ người trong lòng mình!
Mịa, bác sĩ Lục thiệt là đập chai! Em zai tấm tắc khen ngợi, nếu đây không phải là giấy đầy chì, thực sự muốn hôn một cái thiệt là lâu!
Tiện tay cầm cái gương ở tủ đầu giường lên soi, quả nhiên mình cũng đẹp đến hoa nhường nguyệt thẹn, nhất định mình với anh ấy là trời sinh một đôi! Kịch Hoàng mai (một loại hí khúc của tỉnh An Huy nhập từ Hoàng Mai, tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc) xứng với người đẹp chính là thế này!
Kim giây đồng hồ nhích dần nhích dần, mới chỉ cách cuộc kiểm tra định kì nửa tiếng thôi. Trong phòng bệnh im ắng, vì thế em zai cảm thấy chán muốn chết, lại vẽ một cái hym vào vở! Aigooo, xấu hổ vờ nhờ! Em zai một bên nhìn bức tranh, một bên nghiêm khắc kiểm điểm bản thân, sao có thể đói khát đến mức này cơ chứ, chẳng có chút khí chất của nghệ thuật gia gì cả! Sau đó tiếp tục dùng bút pháp vô cùng tươi mát, lại vẽ lại một lần, dù hình dạng nhỏ nhưng vẫn rất kinh người, quả thực nhộn nhạo đến không thể tự kiềm chế!
Mịa nóa mịa nóa, thiệt muốn đẩy ngã ảnh mà! Em zai cảm thấy dục vọng hừng hực trong người!
Trên hành lang xuất hiện thân ảnh quen thuộc, em zai lập tức soạt một cái giấu vở đi, tiện tay cầm quyển sách triết học ở bên giường mở ra, nghiêng vẹo dựa vào đầu giường, khuôn mặt mang theo một chút u buồn, có vẻ vô cùng có khí chất, nhất định là khí chất của mỹ thiếu niên!
“Tiểu Hi.” Lục Triển Phong đẩy cửa bước vào, vẫn ôn nhu cười.
“Bác sĩ Lục.” Em zai thẹn thùng nhìn hắn. Mịa nó, ngay cả cổ áo ngủ của mình cũng kéo xuống, nhất định phải nỗ lực hở xương quai xanh!
“Cảm thấy thế nào rồi?” Lục Triển Phong ngồi bên giường.
“Có hơi choáng đầu.” Em zai tỏ vẻ vô cùng đáng yêu trả lời.
“Thân thể cậu đã khỏe lại rồi, đừng suy nghĩ nhiều.” Lục Triển Phong nhìn cậu, “Gần đây cậu hay nói không thoải mái, tất cả đều là bệnh nhẹ thôi, thả lỏng tâm tình sẽ khỏi, không cần tiếp tục phải nằm viện đâu.”
“Anh đuổi em đi?” Em zai lập tức khẩn trương.
Lục Triển Phong bật cười, “Đây là bệnh viện, cậu không thể ở đây mãi được, nếu đã khỏi tất nhiên là phải xuất viện rồi.”
Em zai trề môi, rõ ràng mất hứng.
“Không muốn xuất viện?” Lục Triển Phong ôn hòa nhìn cậu.
Em zai liều mạng gật đầu.
“Vì sao?” Lục Triển Phong hỏi.
Đờ mờ, bởi vì tui yêu anh đó! Em zai trong lòng gào thét, ánh mắt vô cùng ủy khuất.
Lục Triển Phong giúp cậu kéo cổ áo lên, cài lại khuy áo.
Vành mắt Cố Hi đỏ lên, cảm thấy trong lòng mình thực mềm mại, cũng rất chua xót.
“Nghỉ ngơi cho tốt nhé.” Lục Triển Phong đứng lên, “Chúc ngủ ngon.”
Cố Hi gật đầu, nhìn hắn xoay người rời khỏi phòng bệnh, bóng lưng trên hành lang càng ngày càng xa, cho đến khi biến mất hoàn toàn.
Bầu trời bắt đầu rơi xuống từng giọt mưa lấm tấm, đập vào cửa sổ, bóng đêm bao phủ cả thành phố, tĩnh lặng vô cùng.
Em zai buồn bực cầm điện thoại, “Anh!”
Cố Khải đang cùng với vợ yêu hạnh phúc ăn chè, vì vậy rất bất mãn khi bị cắt ngang, “Làm sao vậy?”
“Em không muốn xuất viện!” Em zai cảm thấy giọng mình nghèn nghẹn!
“Không muốn thì đừng ra, không ai đuổi em.” Cố Khải vô cùng chuyên nghiệp đóng vai nhà giàu mới nổi nói, “Thích ở bao lâu thì ở!”
“Nhưng mà anh ấy đuổi em đi.” Em zai nước mắt đong đầy, vô cùng phiến tình nói, “Em nghĩ có lẽ vẫn nên đi thì tốt hơn, ở lại đây sẽ bị người ta ghét.”
“Được, ngày mai anh giúp em làm thủ tục.” Cố Khải đáp ứng vô cùng sảng khoái.
“Phắc!” Em zai nổi giận, “Anh không thể an ủi tâm hồn bé nhỏ của em được à!”
“Đi ngủ đi, ngủ ngon!” Cố Khải nhanh chóng cúp máy!
Em zai tức giận đấm giường, mịa, anh zai cái kiểu quái quỷ gì vậy! Ông đây ghét anh!
Sáng sớm hôm sau, Cố Khải lái xe đưa vợ yêu đến công ty, sau đó quay xe về bệnh viện đón em zai.
Giống như mấy hôm trước, tổ trò chơi của công ty lại ngập tràn trong biển hoa, khác một điều là hôm nay tất cả đổi thành màu lam.
“Đúng là lãng mạn muốn chết.” Lạc Vi Nhã cảm thán.
“Vậy hắn chết luôn đi cho rồi!” Lâm Bình Bình phẫn nổ lẩm bẩm kẹp tài liệu, mịa nó tặng hoa hàng ngày em gái anh ấy!
“Đừng tuyệt tình như vậy chứ.” David Khương cũng tận tình khuyên bảo, “Cậu xem người ta si mê cậu đến mức nào!”
“Ai anh cũng không biết, sao biết hắn si mê tôi?” Lâm Bình Bình dứt khoát khinh bỉ hắn!
“Chẳng lẽ cậu muốn nói ra người kia là ai?”
Những người khác trong tổ soạt một cái túm tụm lại một đống, chuẩn bị lên tinh thần nghe bát quái trực tiếp!
“Tôi không muốn!” Lâm Bình Bình nghiến răng.
“Hầy.” Mọi người lập tức giải tán, méo có tí thú vị nào cả!
“Tiểu Niên, cái này cho cậu.” Lâm Bình Bình đưa cho cậu một hộp chocolate, cộng thêm hoa hồng đồng thời được đưa đến. Trong tổ trò chơi có vài người thích đồ ngọt, vì thế như thường lệ đưa chocolate cho Lưu Tiểu Niên.
“Anh thực sự không muốn ăn một viên?” Lưu Tiểu Niên đương nhiên rất thích giúp cậu ta giải quyết mớ này, “Ăn ngon lắm mà.”
“Tôi mới không thèm!” Lâm Bình Bình ngạo kiều hất mặt, sau đó thấy Hồ Vân Phi xuất hiện ở cửa! Y hệt phim kinh dị!
“A!” Lâm Bình Bình hoa dung thất sắc kêu lên một tiếng.
Đám người còn lại hoảng sợ, đù, có chuyện rì vại?
“Chào mọi người.” Hồ tổng tựa vào khung cửa, cười một cái vô cùng mê người vô cùng NICE.
Oa! Mấy em gái lập tức thẹn thùng hai má đỏ ửng, thiệt là đập chai nha!
Đám đàn ông đau trứng mà phun tào trong lòng, mịa nó thể loại cao phú soái ông đây ghét nhất, hừ!
Lâm Bình Bình chôn đầu trong đống văn kiện, giả chết.
Nhìn cậu ta làm hành vi của đà điểu, Hồ Vân Phi trong lòng vui ơi là vui, hắn đút tay vào túi quần, tao nhã đẹp zai tức giận đi tới cúi người xuống. “Cục cưng, còn giận anh?”
Trời ơi! Lưu Tiểu Niên trợn mắt, “Hai người….”
Cả phòng làm việc lập tức Sparta! Mọi người đều không hẹn mà nhớ đến vụ việc JJ giả hùng vĩ kia, thì ra là Hồ tổng tặng, thằng nhóc Bình Bình quả là may mắn!
“Anh câm miệng!” Lâm Bình Bình xấu hổ lẫn giận dữ muốn chết, căm phẫn nhìn hắn.
Hồ Vân Phi cúi đầu, hôn lên trán cậu ta, “Ngoan, đừng nháo.”
Đám đồng nghiệp sôi nổi phấn khích cắn tay, mịa nó thật sự là cuộc sống có hương có sắc!
Lâm Bình Bình lập tức sụp đổ, vô cùng mất mặt! Vì thế cậu vô cùng kinh sợ đẩy hắn chạy ra ngoài.
Hồ Vân Phi cười lắc đầu, nhìn những người còn lại tao nhã xin lỗi, “Thực xin lỗi, quấy rầy mọi người làm việc!”
Tất cả mọi người đều tỏ vẻ mịa nóa, trăm phần trăm không sao! Tình tiết máu cún thế này thì có nhìn trăm lần cũng không hề ngại! Thật muốn thấy Hồ tổng và Bình Bình xướng một khúc rồi tay trong tay về nhà!
Lâm Bình Bình từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ điên cuồng chạy như vậy, tiểu não thiếu mất tế bào hoạt động thể dục nên cơ bản là số âm, hơn nữa trong lòng khẩn trương, vì thế sau đó chân trái liền giẫm lên chân phải, bạch một tiếng ngã lăn quay trong vườn hoa! Y hệt diễn viên chính trong kịch bản ngôn tình! Mảnh mai đến mức khiên toàn bộ đàn ông trên thế giới đều phải động tâm!
Thời điểm này nam diễn viên chính nên khí phách một chút, Hồ Vân Phi đưa tay ôm lấy cậu, thấp giọng trách cứ, “Sao em không cẩn thận như vậy?”
“Anh rốt cuộc muốn làm gì!” Vành mắt Lâm Bình Bình đỏ hoe, “Dù là tình một đêm thì cũng xong rồi, sao cứ sống chết quấn lấy tôi!”
Trong lòng cậu vô cùng ủy khuất!
“Bởi vì anh muốn theo đuổi em mà.” Hồ Vân Phi đỡ cậu ngồi xuống một cái ghế dài, bản thân mình thì ngồi xổm trước mặt cậu, nhẹ nhàng xắn ống quần cho cậu.
Trên đầu gối có một vết thương tròn tròn đang chảy máu, Hồ Vân Phi nhíu mày, “Chảy máu rồi.”
“Tôi không bị mù!” Lâm Bình Bình tức giận
“Công ty em có hộp cứu thương không?” Hồ Vân Phi không để ý đến thái độ không tốt của cậu.
“Tôi tự giải quyết được!” Lâm Bình Bình mạnh miệng, “Mới không cần anh lo!”
Nếu đối phương không chịu hợp tác, Hồ Vân Phi dứt khoát đứng lên, xoay người ôm cậu ta vào lòng.
“Này này này, anh làm cái gì vậy?” Lâm Bình Bình mặt mũi tái nhợt, mịa nóa đây là vườn hoa của công ty đấy nhá á á!
“Đi bệnh viện.” Hồ Vân Phi ôm cậu bước nhanh về phía nhà xe.
“Thả tôi xuống! Tôi không đi! Không muốn!” Lâm Bình Bình giãy dụa kịch liệt, nghĩ thầm mịa nóa tên cặn bã này sao lại thổ phỉ đến thế, đậu má tui muốn gọi người cứu mạng!
“Hét to lên chút nữa, anh đảm bảo cả công ty em sẽ chạy ra xem náo nhiệt.” Hồ Vân Phi lành lạnh uy hiếp.
Phắc! Lâm Bình Bình lập tức ngậm miệng, chột dạ nhìn xung quanh.
“Yên tâm đi, anh chỉ đưa em đi xử lý vết thương.” Hồ Vân Phi đặt cậu vào ghế phó lái, ánh mắt tối sầm lại, “Nếu còn nháo loạn nữa, xem anh trừng trị em thế nào.”
……… Vành mắt Lâm Bình Bình lập tức đỏ ửng, mịa nó tại sao lại xui xẻo như thế chứ! Rõ ràng tên cặn bã này là kẻ chiếm tiện nghi, vì cái răng gì người chột dạ lại là mình chứ! Bạn đang ?
Nhìn vẻ mặt ủy khuất như cô vợ nhỏ, Hồ Vân Phi suy nghĩ…. mình sẽ ăn sạch tiểu yêu tinh này thế nào!