Tổng Tài Khốc Suất Cuồng Bá Duệ

Chương 73: Chương 73: Thân nhau làm bạn cùng nắm tay




Mấy chữ này như sét bên tai, Cố tổng lập tức hóa đá!

Diệp Thanh thấy ánh mắt anh, tay có hơi run rẩy.

“… Cậu gọi tôi là gì?” Cố Khải không tin vào tai mình.

Gian phòng rơi vào tĩnh lặng, ba Cố sau khi vỗ về đứa con nhỏ của mình lên nhà, vừa vặn nghe thấy Diệp Thanh nói, “Em mới là Trầm Hiên.”

Cố Khải nhẹ buông tay, chén trà rơi trên mặt đất.

“Cậu vừa nói gì?” Ba Cố đứng ở cửa chết lặng.

“Bác trai, xin lỗi.” Diệp Thanh đứng lên, khó xử nhìn ông.

“Không thể nào.” Đại não Cố Khải rối tung, “Tôi có xem qua ảnh chụp của Tiểu Niên lúc đó, thầy giáo ở cô nhi viện cũng nói em ấy——”

“Tấm ảnh đó là của em.” Diệp Thanh cắt lời anh, giọng nói hơi khàn, “Lúc sáu tuổi ở thành phố S, là em có lỗi với cậu ấy.”

“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Ba Cố cảm thấy huyết áp của mình tăng cao.

“Mười mấy năm trước, cháu và Tiểu Niên quen nhau trong cô nhi viện.” Giọng Diệp Thanh rất thấp, “Lúc ấy cháu bị cha mẹ bỏ rơi nên tính cách rất lầm lì, tất cả bạn bè đều xa lánh cháu, chỉ có Tiểu Niên chịu chơi với cháu. Cha mẹ cậu ấy bị tai nạn giao thông qua đời, cũng không có thân thích giống cháu. Vốn cháu tưởng cậu ấy sẽ ở cô nhi viện với cháu, nhưng một ngày thầy đột nhiên nhận được một bức thư, nói ba Tiểu Niên lúc trẻ có cứu một ông cụ, vì báo đáp, ông ấy muốn để con gái mình nhận nuôi cậu ấy, sau khi nghe được cháu không nỡ rời cậu ấy, cũng rất ghen tị với cậu ấy.”

Cố Khải day day huyệt thái dương, tay không ngừng run rẩy.

“Ngay sau đó là lúc cô nhi viện bị dỡ bỏ, chúng cháu cùng chuyển tới một thành phố khác, sau đó lại xảy ra tai nạn giao thông.” Giọng Diệp Thanh càng ngày càng nhỏ, nhưng từng từ vẫn rơi vào tai hai cha con, “Lúc đó mọi người trên xe chết rất nhiều, Tiểu Niên cũng bị thương nặng, sau khi tỉnh lại liền mất trí nhớ, thầy giáo biết rõ thân phận tụi cháu cũng qua đời. Lúc đó cháu rất sợ rất sợ, không muốn phải lang bạt đầu đường xó chợ, nên nhất thời bị ma xui quỷ khiến, đưa bức ảnh gia đình cho Tiểu Niên, nói cậu ấy mới là Trầm Hiên, còn cháu thay thế thân phận cậu ấy, được cô nhận nuôi.”

Ba Cố nhìn hắn, không biết phải bày ra vẻ mặt gì.

“Cô rất tốt với cháu, nên nhiều năm qua cháu không dám liên lạc với Tiểu Niên, vì gia đình ấp áp đó vốn là của cậu ấy.” Giọng Diệp Thanh nghẹn ngào, “Cháu thực sự có lỗi với cậu ấy.”

“Tôi không tin.” Cố Khải không khống chế được ngắt lời hắn, “Đừng nói nữa.”

“Xin lỗi.” Diệp Thanh cúi đầu với ba Cố, “Cháu biết cháu không nên xuất hiện, cho nên dù mấy năm trước cháu có gặp bác, cháu vẫn không nói ra sự thật, vốn muốn giấu giếm chuyện này, nhưng như thế không công bằng với Tiểu Niên, hơn nữa cháu thực sự muốn đến thăm mộ cha mẹ mình.”

“Cậu có bằng chứng gì chứng minh cậu là con của A Dịch?” Tuy ba Cố cũng vô cùng kinh ngạc, nhưng vẫn bình tĩnh hơn Cố Khải nhiều, đã nhận sai một lần, không muốn phải nhận sai lần thứ hai.

“Ký ức hồi nhỏ tuy không nhớ dầy đủ, nhưng cháu vẫn có chút ấn tượng.” Diệp Thanh lẩm bẩm nói, “Tai nạn lần đó cháu rất thảm, nhưng đầu không bị thương, cháu vẫn nhớ rõ bác, nhớ bác gái, nhớ trong nhà có chiếc bàn đá trắng khói, nhớ trà chanh và bánh bích quy thơm ngát, nhớ Tiểu Hi lúc đó luôn bắt nạt cháu, cũng nhớ anh Khải vì cháu mà đánh nhau.”

“Xin cậu đừng nói nữa.” Cố Khải thống khổ ôm đầu.

Ba Cố vỗ vỗ trấn an con mình, xoay người nhìn Diệp Thanh, “Cậu theo tôi đến thư phòng.

Diệp Thanh gật đầu, nghe lời theo ông ra ngoài.

Cố Khải ngồi trên ghế sofa một lúc, đầu óc hỗn loạn rốt cuộc cũng bình tĩnh lại.

Lúc đó căn cứ để mình tìm được Tiểu niên, chính là kí ức của một vị thầy giáo về hưu, còn đưa tấm ảnh chụp gia đình em ấy ra. Nếu so sánh với lời kể ban nãy, hồi ức của vị thầy giáo nọ, thì lời nói của Diệp Thanh chỉ là phiến diện, mà tấm ảnh càng không thể làm bằng chứng. Cho nên, mình thực ra sai lầm từ đầu?

Cái đuôi nhỏ ngốc nghếch thời thơ ấu kia căn bản không phải là Tiểu Niên. Vừa nghĩ đến chuyện này có khả năng là thật, Cố Khải liền cảm thấy trống rỗng, kích động chạy về phòng ngủ, nhìn thấy người đang cuộn tròn nằm giữa giường lớn.

Có lẽ do tiếng mở cửa của Cố Khải hơi lớn, Lưu Tiểu Niên mơ mồ nhu thuận dụi mắt, ho khan ngồi dậy.

Áo ngủ rộng thùng thình trễ xuống đầu vai, da thịt trần trụi phơi bày trong không khí lạnh lẽo, Cố Khải nhanh chóng bước đến, lấy chăn bao cậu lại.

“Sao vậy?” Lưu Tiểu Niên bị một tiếng ‘rầm’ đánh thức, giờ đang muốn biết xảy ra chuyện gì.

“Không sao.” Cố Khải chỉnh lại tóc giúp cậu,”Anh tưởng em gọi anh.”

Lưu Tiểu Niên lười biếng ngáp ngáp, sau đó cọ cọ chui vào lòng anh.

“Hình như hạ sốt rồi.” Cố Khải hôn nhẹ trán cậu, “Có choáng đầu nữa không?”

“Có một chút.” Giọng Lưu Tiểu Niên bé xíu, “Ban nãy nằm mơ.”

“Mơ thấy gì?” Cố Khải khẽ hỏi cậu.

“Em không tìm thấy anh.” Tuy là mơ, nhưng Lưu Tiểu Niên vẫn rất ủy khuất.

“Sẽ không.” Đáy lòng Cố Khải đau đớn, bất giác ôm chặt cậu, “Em sẽ không như thế, anh luôn ở đây.”

“Vâng.” Lưu Tiểu Niên bị anh ôm hơi đau, nhưng vẫn rất hạnh phúc!

“Tiểu Hi nấu canh gừng đường đỏ cho em, muốn uống một chút không?” Cố Khải hỏi.

“Vâng.” Lưu Tiểu Niên rất ngoan.

“Chờ anh.” Cố Khải dựng gối dựa giúp cậu, ra ngoài xuống nhà lấy canh gừng. Đi ngang qua thư phòng, cước bộ thả chậm, cuối cùng vẫn không đẩy cánh cửa đang đóng chặt đó ra.

Canh gừng ấm áp cay cay lại ngòn ngọt, vừa uống xong một chén, toàn thân liền toát mồ hôi.

“Có muốn ngủ nữa không?” Cố Khải nhận lấy chén rỗng.

“Không mệt.” Lưu Tiểu Niên duỗi thắt lưng, tò mò nhìn ra ngoài cửa sổ, “Tuyết dày quá!”

“Cho nên không cho em ra ngoài.” Cố Khải kéo rèm, chui vào ổ chăn kéo cậu vào lòng.

“Lại muốn ngủ?” Lưu Tiểu Niên mặt nhăn nhó.

“Không ngủ cũng không cho rời giường.” Cố Khải xoa mũi cậu, “Ít nhất phải hết sốt đã.”

“Vâng… Chúng ta nói chuyện ha.” Lưu Tiểu Niên cọ cọ trong lòng anh, chỉnh tư thế thoải mái nhất.

“Anh yêu em.” Cố Khải bất ngờ ôm chặt cậu.

……

Lỗ tai Lưu Tiểu Niên đỏ lên, mình mới không muốn nói chuyện này đâu nha nha nha nha nha!

Nhưng trong lòng ngọt ngào mún chớt!

Lời tâm tình gì đó đúng là đáng ghét nhất!

Trong phòng rất yên lặng rất yên lặng, chỉ có tiếng đồng hồ treo tường tích tắc tích tắc.

Lưu Tiểu Niên dựa vào ngực Cố Khải, giống như mèo nhỏ, ngón tay nhàm chán nghịch cúc áo anh!

Sau đó, cậu bị Cố tổng đè!

Không, không phải chớ?! Lưu Tiểu Niên hết hồn, mình dâu có làm gì á á á, tuyệt đối không có ý mời gọi, sao lại làm thế khi mình đang bị ốm hả!

Cố Khải cường hôn cậu, đầu lưỡi hai người dây dưa kịch liệt.

“Đừng…” Lưu Tiểu Niên ra sức đẩy anh, khẩn trương nhấn mạnh, “Sẽ bị lây bệnh!”

Lưu Tiểu Niên không có sức phản kháng, bị ép nên hơi hé miệng, tùy ý để đầu lưỡi của anh tàn sát bừa bãi, ra sức hung bạo, nên bắt đầu có vị rỉ sét của máu.

“Nhẹ một chút nha.” Lỗ tai Lưu Tiểu Niên hồng hồng, nhẹ một chút gì đó…

Mười ngón tay hai người đan chặt vào nhau, động tác ôn nhu hơn rất nhiều.

Nụ hôn nhỏ vụn hạ từ trán xuống đôi mắt, mũi, hai má, cuối cùng dừng lại ở cánh môi mềm mại.

Lây bệnh gì đó, chắc không bị đâu… Lưu Tiểu Niên hơi nhắm mắt lại, nghiêm túc ngửa đầu hôn môi với anh, thậm chí để anh khẽ cắn đầu lưỡi mình.

“Thực sự rất yêu em.” Cố Khải ôm chặt cậu.

“Em cũng yêu anh.” Lưu Tiểu Niên ôm cổ anh, cả người cảm thấy ấm áp.

Trong lòng Cố Khải có chút lên men, Trầm Hiên trong ảo tưởng của mình lúc nhỏ là đẹp nhất đơn thuần nhất, vốn tưởng chuyện thời bé có thể nối tiếp, không ngờ lại bị ô long (hồ đồ) cắt ngang.

Nhưng nếu thời gian có thể quay lại, mình vẫn sẽ dốc hết sức lực kéo người này về bên cạnh mình.

Sự thực thường tàn khốc pha lẫn ngọt ngào, vốn tưởng sẽ nhớ mãi không quên, không ngờ bất tri bất giác, người quan trọng nhất lại bị thời gian hoán đổi.

Nhưng dù là thế, mình chỉ có một lòng, về phần người khác chỉ có thể dùng cách khác bồi thường.

Bị Cố Khải ôm siết, Lưu Tiểu Niên cảm thấy vừa yên tâm lại ấm áp, nhanh chóng ngủ mất. Cố Khải hôn lên môi cậu, đứng dậy rời giường.

Ở hành lang vừa vặn gặp Diệp Thanh và ba Cố đi ra khỏi thư phòng.

Nhìn vẻ mặt của ba mình, Cố Khải đã đoán được đáp án.

“Em biết quan hệ giữa anh và Tiểu Niên.” Trước khi Cố Khải mở miệng, Diệp Thanh đã giành trước nói, “Anh yên tâm, em sẽ không quấy rầy hai người.”

Cố Khải nhìn vào mắt hắn, muốn tìm lại người trong ký ức.

“Hồi bé em rất thích anh, nhưng em coi anh là anh trai.” Diệp Thanh cười cười, “Anh yên tâm, em có bạn gái, không phải GAY, nên tuyệt đối không nhúng tay vào quan hệ giữa anh và Tiểu Niên.”

Ba Cố thở dài, bước đến vỗ vai Diệp Thanh, “Về trước đi, sau này bác sẽ kể chuyện của A Dịch cho cháu.”

Diệp Thanh gật đầu, chào tạm biệt hai người.

“Hai người mắng em con?” Cố Hi ôm Tim xuống nhà, buồn bực hỏi, “Vì sao mắt nó đỏ thế… A, mắt ba sao cũng đỏ!”

“Vào thư phòng đi.” Ba Cố gọi Cố Khải.

Em zai lập tức cụt hứng, “Ba gọi anh không gọi con, bất công!”

Nếu là bình thường, ba ba sẽ hiền từ an ủi con zai nhỏ, chí ít cũng vờ vĩnh nói mấy câu dối trá vuốt lông cậu, để cậu vui vẻ! Nhưng hôi nay lòng ba ba phiền muộn, vì thế trực tiếp gạt em zai ngạo kiều qua một bên, vào thư phòng với anh zai.

“Hơi quá đáng!” Em zai tức giận nắm nắm đấm!

“Quá đáng!” Tim ra sức gật đầu, cũng học theo anh mình nắm tay lại!

“Chúng mình đều là con của ba, cũng có quyền nghe ba nói, đúng không?” Em zai nghiêm túc hỏi.

“Đúng!” Tim phụ họa!

“Cho nên em đi gõ cửa!” Em zai đặt Tim xuống đất.

Nhóc bếu xuẩn manh vọt lên, dùng nắm đấm nhỏ ra sức phá cửa.

Em zai ‘vèo’ một tiếng trốn ra góc, vô cùng nhát gan nhu nhược không trượng nghĩa!

“Cha!!!!!!!!!!” Tim vẫn ra sức gọi.

Cố Khải mở cửa, ôm nhóc bếu lên, sau đó hung hăng trừng mắt nhìn thằng em mình, “Ba bảo mày lăn vào đây!”

Sao có thể nói như thế chứ, rất tổn thương lòng tự ái có biết không! Em zai vô cùng ủy khuất, thung thướng chạy vào thư phòng, “Hai người đang nói chuyện rì ớ?”

“Tiểu Niên chắc không phải là Trầm Hiên.” Ba ba lời ít ý nhiều.

“Gì?!!!!!!!!!” Em zai hồn phi phách tán! Đây là tình huống giề!

Tim bị dọa sợ, suýt lăn xuống khỏi sofa!

“Còn gào một câu, ông sẽ đá mày ra.” Cố Khải nhức đầu.

Em zai tự giác làm động tác kéo khóa miệng, nhưng vẻ mặt vẫn rất kinh hãi, “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

Ba Cố thở dài, kể lại đại khái sự việc cho cậu.

Cố Hi càng nghe càng thấy ly kỳ, miệng há to mãi không ngậm lại nổi! Câu chuyện này quá là ảo! Đổi trắng thay đen gì đó, có chắc là không phải tiểu thuyết do chị dâu viết ra chớ?

“Ba ban đầu cũng không tin, nhưng cậu ta biết rất nhiều chuyện của Tiểu Niên, thậm chí có rất nhiều chi tiết cậu ta nhắc lại, ba mới nhớ ra.” Ba Cố cười khổ, “Không tin cũng phải tin.”

“Vậy Tiểu Niên giờ tính sao?” Em zai vẫn cảm thấy mấy thứ này cứ như khoa học viễn tưởng!

“Sau này anh sẽ tìm cơ hội kể lại cho em ấy.” Cố Khải nói.

“Vậy… Anh còn yêu cậu ấy không?” Em zai dè dặt hỏi.

“Đương nhiên!” Anh zai hung ác trừng cậu một cái!

Ô! Em zai rụt cổ lại, trốn phía sau ba ba, thiệt hung dữ mà!

“Đúng rồi, cậu ta có nói muốn đến đây dự lễ Giáng sinh.” Ba ba nhìn con zai lớn nhất của mình.

Cố Khải thở dài, “Con sẽ đưa Tiểu Niên về nước trước.”

“Không cần làm thế đâu?” Em zai trừng lớn mắt, “Chỉ cùng dự lễ Giáng sinh thôi mà!”

“Anh không có ý khác, nếu xác định cậu ta là Tiểu Hiên, đương nhiên anh rất hoan nghênh cậu ấy đến đây dự lễ Giáng sinh.” Anh zai xoa xoa đầu cậu, “nhưng giờ Tiểu Niên không biết chuyện gì cả, anh sợ nhỡ không cẩn thận để lộ, em ấy sẽ không tiếp nhận được.”

Dù sao mình cũng từng kể chuyện về Trầm Hiên cho em ấy nghe, giờ đột nhiên đổi lại là chuyên của người khác, là ai cũng sẽ cảm thấy thất vọng.

“Cũng tốt.” Ba Cố thở dài, “Nếu lúc con muốn cho Tiểu Niên biết chuyện, nhớ phải nói với nó, dù nó không phải là Trầm Hiên thì vẫn sẽ là đứa con mà ba yêu quý nhất.”

“Con biết, cảm ơn ba.” Mũi Cố Khải hơi xót.

“Cậu ấy cũng là chị dâu em thích nhất!” Emm zai cũng nói, cảm thấy mình vô cùng vô cùng khiến người khác cảm động!

Kết quả căn bản là chẳng ai thèm để ý cậu!

Nhân sinh tịch mịch như tuyết!

Tối nay khi đi ngủ, Cố Khải nói chuyện về nước với vợ yêu!

“Sao không ở lại dự lễ giáng sinh?” Lưu Tiểu Niên có hơi tiếc nuối.

“Công ty có chút chuyện, cùng anh về nước được không?” Cố Khải hôn nhẹ khuôn mặt cậu, “Năm sau anh sẽ cùng về Mỹ với em đón Giáng sinh.”

“Không sao đâu.” Lưu Tiểu Niên ghé vào trong ngực anh, “Chỉ cần ở cùng anh, đi đến đâu cũng không quan trọng.”

Cố Khải không nói gì, chỉ ôm cậu chặt hơn.

Hai ngày sau, hai người cùng bước lên máy bay về nước. Biệt thự không có em zai có chút quạnh quẽ, Lưu Tiểu Niên mở TV bật to tiếng, nỗ lực làm căn nhà náo nhiệt hơn một chút!

“Mai là Giáng sinh rồi.” Cố Khải ôm cậu, “Muốn quà gì?”

“Không được hỏi quà gì!” Lưu Tiểu Niên kháng nghị, “Vừa nghe đã thấy không có thành ý rồi!”

“Hay anh lấy thân mình tặng em?” Cố Khải cụng cụng trán cậu, “Đeo một cái nơ ngồi trong hộp, cầu bao dưỡng.”

“Em mới không nuôi nổi anh.” Lưu Tiểu Niên vỗ vỗ đầu anh, vẻ mặt ghét bỏ.

Di động bỗng vang lên, là Hồ Vân Phi gọi, “Đêm mai đi uống? Âu Dương cũng về rồi, uống rượu chào mừng hai người.”

“Được.” Cố Khải thung thướng nhận lời, “Chỗ cũ?”

“Đổi quán.” Giọng Hồ tổng có vẻ khoe khoang, “Tôi mới đầu tư.”

“Cậu mở bar?” Cố Khải ngạc nhiên.

“Quà Giáng sinh tặng người yêu nhỏ.” Hồ tổng cười đến tà mị. Đúng vậy hắn từ ngôn tềnh xuyên ra đó! Có tất cả đặc trưng của nam chính! Chỉ thiếu nước rút điện thoại ra, ra lệnh thư ký đi mua cả tập đoàn Vương thị! Điểm khác biệt duy nhất nữ chính biến thành Tiểu Bạch Liên!

Phắc! Cố tổng cảm thấy mình thiệt thua kém!

“Quyết định như vậy.” Hồ tổng cúp máy, từ ban công quay về phòng ngủ.

Lâm Bình Bình rúc trong chăn, đang nghiêm túc đan khăn, vẻ mặt vô cùng ngâu xi!

Cái gì gọi là làm bậy không thể sống, mấy hôm trước Tiểu Bạch Liên chỉ thuận miệng hỏi Giáng sinh muốn quà gì, kết quả bị Hồ tổng bám riết vòi vĩnh áo len tự đan làm quà! Hơn nữa vô cùng kiên định, dù từ chối thế nào cũng vô dụng!

Áo len đan gì đó vừa nghe đã thấy nhược trí rồi! Lâm Bình Bình nước mắt đầy mặt, nghĩ hết mọi cách muốn thay đổi suy nghĩ của hắn, kết quả đều vô dụng! Không từ bỏ ý định, tên nào đó buổi tối lúc tắm xong, chủ động cưỡi lên người người ta, cảm thấy như thế có thể làm người ta dao động. Kết quả sau một phen mây mưa, Hồ tổng vô cùng hài lòng vỗ mông cậu, sau đó khen, “Biểu hiện rất tốt, anh muốn áo len màu xám.”

Hu hu hu! Tiểu Bạch Liên trần trùng trục cuộn tròn, cảm thấy mình vô cùng lỗ vốn!

Hết cách, cậu đành phải hờn tủi trèo lên mạng mua len và kim đan, còn down một quyển “Dạy bạn đan áo”! Nhưng sự thật chứng minh cái trò này khó vỡi! Lâm Bình Bình gật gù, làm kim đâm vào ta, vì thế vô cùng sụp đổ, giơ móng vuốt bị đâm cho hắn xem!

“Bị thương rồi.” Hồ tổng kéo tay cậu, ánh mắt tỏ vẻ vô cùng đau lòng.

Cho nên không đan áo len được không!!!!!!!!! Lâm Bình Bình gào thét trong lòng!!!!!! Nhưng cậu không dám phun ra!!!!!! Đành phải dùng ánh mắt đáng thương nhìn hắn!!!!!!!

Quả nhiên Hồ tổng bị làm cho mềm nhũn, hắn vô cùng săn sóc nói, vẩy đổi thành khăn quàng đi.

Tiểu Bạch Liên phun một ngụm máu tươi, căn bản hai cái này không khác gì nhau có được không!!!!

Lại cầm kim đan lên ai oán, Lâm Bình Bình sau một lúc xoắn xuýt, rốt cuộc miễn cưỡng đan thành hình, mặc dù có hơi xiêu vẹo, nhưng dù sao cũng là thứ thể hiện tềnh êu na!

Hồ tổng vô cùng hài lòng, mỗi ngày đều cầm nó soi gương một lượt!

Vì thế Lâm Bình Bình đang buồn bực lại thấy buồn cười, người trước mặt âm lãnh tà khí vậy mà có thể có mặt trẻ con như vầy….

“Đừng đan nữa, nghỉ ngơi đi.” Hồ Vân Phi lấy kim đan khỏi tay cậu.

“Hoa mắt quá.” Lâm Bình Bình ra sức chớp mắt.

Hồ tổng áp tình nhân nhỏ lên giường, sau đó khẽ hôn lên mắt cậu, triền miên dị thường.

Cuộc sống này tốt không gì tốt hơn được nữa.

Cả đời này cứ như vậy đi.

Bóng đêm lan tỏa, hai người ôm nhau thật chặt, ngủ đến ngọt ngào yên giấc.

So với bên này mà nói, Cố Khải bên kia hơi bị lộn xộn, bởi vì vợ anh mơ thấy ác mộng!

“Ngoan, bị dọa sợ?” Cố tổng ôm lấy cậu, “Sao cả người toàn mồ hôi lạnh.”

“Lại mơ thấy tai nạn xe lần đó.” Giọng Lưu Tiểu Niên rất nhỏ.

Tay Cố Khải cứng đờ, sau đó ôm vợ càng chặt.

Lưu Tiểu Niên yên lặng tựa vào lòng anh, cảm thấy trong chớp mắt, hình như mình nhớ được vài chuyện của cậu và Cố Khải hồi nhỏ.

Lắc lắc đầu, lại thấy trống rỗng, trí nhớ mơ hồ còn sót lại giống như là ảo giác vậy.

“Ngoan, đừng nghĩ nữa.” Cố Khải ôm cậu về ổ chăn, “Mơ thôi mà, anh ở đây, đừng sợ.”

Mấy lời này cứ như lừa bé gái ý! Lưu Tiểu Niên trong lòng kháng nghị, sau đó dựa vào gần anh hơn.

Ngày hôm sau Cố Khải phải giải quyết vài văn kiện, Lưu Tiểu Niên ngồi bên cạnh gõ chữ.

“Nghỉ tết mà còn viết truyện?” Cố Khải hỏi.

“Đồng ý với độc giả sẽ tặng quà Giáng sinh đặc biệt rồi.” Lưu Tiểu Niên đăng nhập QQ, vào diễn đàn của mình. Có tác giả trấn giữ, đương nhiên không giống diễn đàn hoang dại của Cố tổng trước kia, đám em gái đều là fan trung thành của Lưu Tiểu Niên.

Cơm cà ri: Nhiệt liệt hoan nghênh!

Bông cải xanh: Thạch thỏ cậu rốt cuộc cũng chịu login lâm hạnh chúng tôi lăn lộn lăn lộn! o(≧v≦)o

~Thạch thỏ hồng phấn: O_O Mọi người muốn có chap đặc biệt không? Hôm nay tôi rảnh, chắc sẽ viết xong tặng mọi người.

Mì ăn liền: Đương nhiên là có!

Thỏ om: Đương nhiên là có +10086! Không chỉ có, mà còn phải có rất nhiều!!!

Thạch thỏ hồng phấn: Rất nhiều? Lau mồ hôi, tui tui tui chỉ có thể viết hai ba chương.

Bông cải xanh: Dùng ‘tui tui tui’ bánh manh không lay chuyển được đâu! Nhất định phải viết xong!

Rau xào: Top LS, nhất định phải viết xong + số chứng minh thư!

Thạch thỏ hồng phấn: (⊙v⊙) cái gì, tui biết viết gì bây giờ?

Cơm cà ri: Chờ!

Cơm cà ri: ① Lãnh Minh bị người ta tấn công, Sở Tiêu dũng cảm quên mình ra tay cứu giúp! [Phải có cảnh ôm kiểu tông túa!] ② Sở Tiêu trúng độc, Lãnh Minh trèo đèo lội suối, gian nan trèo qua sườn núi lởm chởm, cuối cùng đánh bại rồng bự, tìm được thuốc giải! [Phải có lời tâm tềnh và hôn môi!] ③ Lãnh Minh hiểu lầm Sở Tiêu, ra tay tát hắn một cái, sau đó ngồi bên bờ sông rơi lệ, cõi lòng tan nát [Tốt nhất giờ nữ chính mặt dày đột nhiên xuất hiện!]

Cơm cà ri: Tạm thời ba chương như vầy, viết trước đi, còn nữa tui sẽ chỉnh sửa!

Rau xào: Lực lượng nòng cốt thiệt trâu bò!

Thỏ om: Làm tốt lắm +1! Ngoài ra còn muốn một đoạn lăn giường! Muốn hơn năm nghìn chữ!

Thịt kho tàu: Đòe mòe được đó! Cái này nhất định phải có!

Thịt viên: Lăn giường gì đó hu hu hu hu hu hu thiệt phấn khích!

Thạch thỏ hồng phấn: Từ từ!

Thạch thỏ hồng phấn: Như vậy như vậy không đúng, truyện này là ngôn tình mà! Lãnh Minh và Sở Tiêu là đúng là hai nam chính, nhưng còn một nữ chính đó mấy người quên rồi hả! Nam chính một và nam chính hai sao lại ở cùng nhau lại còn lăn giường được chứ như vậy không có khoa học! Nam chính hai võ công cao cường âm lãnh độc ác như vậy ngồi bên hồ rớt nước mắt! Hơn nữ chính là công chúa thanh cao lãnh diễm thuần khiết mọi người lại bảo viết nàng mặt dày ô ô ô ô quá hung tàn rồi!

Tuy tính hướng của mình đổi rồi, nhưng đừng bảo cả tiểu thuyết cũng phải biến theo mình nha! Đam mỹ gì đó một chút cũng không dám mó zô vì nhóm em gái bên đó rất bưu hãn mình chưa có chuẩn bị tâm lý đâu!

Nước mắt đầy mặt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.