Tổng Tài Khốc Suất Cuồng Bá Duệ

Chương 20: Chương 20: Thiệt là muốn cùng ảnh ăn cháo lưỡi nha~




“Thuốc giả?” Hồ Vân Phi hoảng sợ, ôm cậu vào trong ngực an ủi, “Đừng khóc đừng khóc, nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra?”

Lâm Bình Bình đau buồn da diết, thương tâm muốn chết, “Đau chết mất thôi!”

Hồ Vân Phi không muốn làm sự việc rối rắm thêm, trước tiên đành phải ôm cậu ngồi trên sofa, chít chít meo meo nửa ngày, rốt cuộc rút ra được kết luận từ lời kể đứt quãng của cậu.

Túm quần lại, chính là tối hôm qua Lâm Bình Bình rất vất vả vượt qua chướng ngại tâm lí, trong tư thế cực kì hèn mọn ngồi vào trong bồn một lúc, chỗ kia đau không thể tả, sau đó ngất xỉu cùng vô số ngôi sao năm cánh nối nhau bay loạn xạ trên đầu.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu khóc thành bánh bao, Hồ Vân Phi phải gồng hết cả lên để nín cười, sao lại có người ngốc như thế hả! Cái loại chuyện này, chỉ nghĩ lại đã khiến người ta muốn cười rớt răng năm phút đồng hồ!

“Anh còn dám cười!” Lâm Bình Bình thẹn quá hóa giận liều mạng đá hắn, “Đều do anh hại!”

“Ngoan, anh sai rồi, anh sai rồi, sai rồi mà, được không?” Hồ Vân Phi vỗ lưng cậu, “Anh đưa em đến bệnh viện.”

“Hừ!” Lâm Bình Bình ngạo kiều căm tức hắn.

Hồ Vân Phi ngồi dậy, vượt qua một mảng hỗn độn trong nhà vệ sinh cầm lấy lọ thuốc, cái chai trong suốt to tướng chỉ còn một nửa nước thuốc.

“Trước đây em chưa từng dùng à?” Hồ Vân Phi vừa ngâm cứu tờ hướng dẫn sử dụng, vừa hỏi cậu.

Làm méo gì có trước đây mà dùng! Lần tiên của ông sao lại dành cho một tên cầm thú thế này! Lâm Bình Bình một bụng ủy khuất, “Trước đây chưa từng dùng.”

“Chưa dùng?” Hồ Vân Phi nhíu mày, “Thế sao lại chỉ còn hơn nửa bình?”

“Vì tối qua tôi dùng nửa bình mà!” Lâm Bình Bình bị hắn hỏi mà chẳng hiểu gì.

. . . . . . . . . . .

Hồ Vân Phi thở dài, chỉ số thông minh thật ít tới đáng thương mà.

“Làm sao vậy?” Lâm Bình Bình không hiểu ý hắn.

“Hướng dẫn sử dụng ghi, mỗi lần chỉ nhỏ một ít.” Hồ Vân Phi giúp cậu mặc quần áo, “Hơn phân nửa bình đều vào trong, không đau mới là lạ.”

Lâm Bình Bình bi phẫn bừng tỉnh, mới nhớ ra hôm qua khi mình chạy ra khỏi hiệu thuốc, hình như nghe thấy bác gái nói một câu bình bình cái gì đấy.

Móa! Sao tui lại vấp phải bi kịch như vầy, đời người thiệt đúng là cái bàn trà đặc biệt mà*!

(‘bi kịch’ đồng âm với ‘chén trà’ (bēijù), cho nên trên mạng có câu ‘đời người là cái bàn trà, trên toàn chén là chén’ – theo Liêu)

“Chắc sẽ không sao đâu.” Hồ Vân Phi giúp cậu đứng lên, “Chúng ta lập tức đến bệnh viện, đừng lo lắng.”

“Tôi còn phải đi làm mà.” Lâm Bình Bình nhìn trần nhà.

“Không cần.” Hồ Vân Phi thẳng thắn, “Anh giúp em xin nghỉ.”

“Vậy còn anh, anh cũng không cần đi làm sao?” Lâm Bình Bình hỏi.

“Em như thế này, anh nào còn tâm tình tới công ty.” Hồ Vân Phi giúp cậu khóa cửa, “Đi thôi.”

Trong lúc chờ thang máy, tay Hồ Vân Phi tự nhiên như ruồi đưa tay ra, nắm lấy tay phải của cậu.

Lâm Bình Bình do dự một chút, cuối cùng vẫn rút tay về.

Không phải người đi chung trên cùng một con đường, không nhất thiết phải có hiểu lầm gút mắc gì. Sự thật rõ ràng, hắn muốn tìm một người bạn giường, còn mình lại muốn tìm một đối tượng có thể bầu bạn cả đời, hai người cứ thế ở cùng một chỗ, động tâm trước là mình thì thương tâm nhất cũng chỉ là mình thôi.

Nếu có thể đoán được kết quả, sẽ không có lí do gì để mê luyến một chút ôn nhu giả tạo này.

Nhìn vẻ mặt đề phòng của Lâm Bình Bình, khóe miệng Hồ Vân Phi nhấc lên, không tiếp tục miễn cưỡng người ta.

Mà lúc này ở biệt thự riêng, Cố tổng đang ở trong phòng tắm điên cuồng cởi cúc áo ngủ, phải đảm bảo cổ áo đã mở đủ rộng để lộ cơ ngực như ẩn như hiện, nhưng không có vẻ dâm đãng!

Hiện tại vợ bé nhỏ nhất định đang ở trong phòng bếp, đức hạnh bận rộn lo đủ việc, cảm giác có gia đình thiệt tuyệt zời ông mặt trời! Sau khi sửa sang lại tạo hình cho thiệt tốt, Cố tổng anh tuấn mới bước xuống lầu. Mịa nóa nếu có phóng viên CCAV tới hỏi, ảnh nhất định sẽ vô cùng kiêu ngạo mà nói cho người ta biết, ông đây đang vô-cùng-hạnh-phúc!

Phòng bếp yên lặng, không có tiếng bát đĩa như thường ngày, Cố Khải hơi buồn bực, chẳng lẽ em ấy chưa rời giường?

*** móa! Cố tổng lập tức kích động, cơ hội quang minh chính đại nhìn lén vợ bé nhỏ ngủ như thế này quả thực quá hiếm hoi! Có khi còn có thể nhìn thấy cái bụng đáng yêu của em ấy, cái miệng nhỏ xinh mím chặt, cùng cặp mông nhỏ tròn trịa á nha! Mịa nóa, đừng bảo em lõa ngủ nhá?! Hay là em ấy muốn sắc dụ mình, cho nên cố ý không ra khỏi giường, giờ đang đeo tai thỏ quỳ trên giường, mắt mở to ngập nước nói với chủ nhân, đuôi nhỏ đáng yêu của người ta thật đau quá nha!

Mịa nóa viễn cảnh thiệt quá tốt đẹp!

Cố tổng tự YY đến nỗi máu sôi sùng sục, vì thế ba bước biến thành hai, điên loạn lao lên lầu, đứng trước cửa phòng Lưu Tiểu Niên sửa sang lại tóc tai quần áo, mới nhẹ nhàng dùng ngón trỏ gõ cửa, âm thanh nhỏ tới mức không thể nghe ra.

Đậu xanh, không được gõ quá mạnh, lỡ đánh thức em ấy thì sao!

Trong phòng cũng không có động tĩnh, vì thế Cố tổng yên tâm thoải mái mà vội vàng đẩy cửa ra, chuẩn bị chiêm ngưỡng vợ nhỏ xinh đẹp đáng yêu nhà mình!

Kết quả trong phòng cũng chẳng có ai, chăn gối xếp gọn chỉnh tề, Cố Khải hỗn độn trong gió một chút, móa, sao lại nhảy ra biến cố chen ngang vở kịch thế này?!

“Tiểu Niên.” Cố Khải đi xung quanh tìm cậu ấy.

Trên bàn cơm bày bữa sáng, còn có một tờ giấy.

Mịa, cảnh này giống phim truyền hình vỡi! Chẳng lẽ bỏ nhà đi? Cố tổng tựa như gặp phải sấm sét giữa trời quang! Trong đầu lập tức hiện lên hình ảnh mình ở sân bay tìm vợ mà không được, cuối cùng tê tâm liệt phế quỳ rạp xuống đất! Ảnh run rẩy cầm tờ giấy lên!

–– Tôi mang bữa sáng cho Tiểu Hi rồi trực tiếp tới công ty luôn, trong lò nướng có trứng chiên, nửa phần còn lại anh cứ ăn nha!

Cố tổng nhẹ nhàng thở ra, bắt đầu để ý đến hình vẽ mặt cười, hình vẽ thiệt coan mịa ló đáng yêu nha! Vợ yêu đại nhân thiệt đáng yêu quá đê!

Ở bệnh viện, Cố Hi đang gấp rút ngắm vuốt trước gương.

“Ăn sáng trước đã.” Lưu Tiểu Niên đứng bên cạnh, có chút 囧.

“Không!” Em zai hoàn toàn cự tuyệt ‘anh’ dâu. Thông thường, mỗi sáng Lục Triển Phong sẽ đến đúng chín rưỡi, giờ đã là chín giờ hai mươi phút, ngay cả kiểu tóc của mình còn chưa sửa lại được, làm sao có tâm trạng ăn sáng!

Lưu Tiểu Niên không thể hiểu được, cậu ta hiện tại phải nằm im trong viện, vì cái răng gì lại cuồng phun nước (miếng) lên đầu?

(cái này chắc là nhổ nước bọt choẹt choẹt xong bôi lên đầu như trong phim ngày xưa á =)) )

Sau khi chải tóc xong, Cố Hi vẫn chưa hài lòng, lôi một chiếc trâm cài áo lấp la lấp lánh trong tủ ra, cài lên áo ngủ của mình, cố tạo cho bản thân một hình tượng thiệt là thiết tha.

Lưu Tiểu Niên: . . . . . . .

Cậu tự an ủi mình, chắc là tất cả nghệ thuật gia đều dị như vậy.

“Sáng nay chúng ta ăn gì nha?” Sau khi sửa sang lại bản thân thật hoàn hảo, cuối cùng em zai cũng cảm thấy vô cùng đói na!

“Sandwich trứng, sữa và salad.” Lưu Tiểu Niên mở cái bàn nhỏ ra, “Cậu ăn từ từ, tui phải đi làm đây.”

“Ừm, cám ơn nha!” Em zai cười một cái trông đến là hiền lành, bởi vì cậu ta thấy Lục Triển Phong đang đi đến đây kìa!

Lưu Tiểu Niên lướt qua Lục Triển Phong ở hành lang, bác sĩ Lục quay lại nhìn cậu rồi nhíu mày, như đang nhớ tới chuyện gì đó.

Em zai ngồi trên giường, cầm sandwich bày ra tư thế tao nhã, gấp con nhà bà gáp chờ đợi, mỏi tay quá đi!

Sau đó cậu thấy bóng ngược của Lục Triển Phong trên cửa sổ đột nhiên xoay người, hình như đang vô cùng sốt ruột chạy đi luôn rồi! Móaaaaaa! Em zai nghẹn họng trân trối, mịa nó, sao lại chạy mất, coan mịa nóa, tại sao không vào đây!

“Này!” Lục Triển Phong đuổi theo Lưu Tiểu Niên đến bãi cỏ, thở hổn hển giữ lấy cậu.

“Có chuyện gì vậy?” Lưu Tiểu Niên hơi bất ngờ.

“. . . . . . . . Cậu là người nhà của Cố Hi?” Lục Triển Phong hỏi.

“Tôi là bạn của tiểu Hi.” Lưu Tiểu Niên nhìn hắn, “Sao vậy?”

“Tôi có thể mạo muội hỏi họ của cậu không?” Lục Triển Phong thử hỏi.

“Tên tôi là Lưu Tiểu Niên.” Lưu Tiểu Niên không quá kiêng dè đối với bác sĩ của Cố Hi.

“Lưu?” Hình như Lục Triển Phong khá bất ngờ với đáp án này, hắn cười trừ xin lỗi, “Thật xin lỗi, tôi nhận nhầm người.”

“Không sao đâu.” Lưu Tiểu Niên cười cười, “Tôi phải đi làm, tạm biệt anh.”

Lục Triển Phong gật đầu, vẫy tay chào tạm biệt cậu.

Em trai ở trong phòng bệnh điên cuồng gặm sandwich, mọe nó ăn ngon quá nha, ngon hơn cả ngoài hàng luôn, ‘anh’ dâu thiệt là đảm đang nha! Lòng đỏ trứng chảy trên ngón tay, em zai quăng hình tượng vào góc mọc nấm mà liếm liếm, dù sao bác sĩ Lục không có ở đây! Mà nhắc đến chuyện này, vì cái giề mà anh ấy đang êm đẹp tự dung lại bỏ chạy?

Chẳng lẽ ảnh cảm nhận được tình yêu nồng cháy của mình nên bị dọa sợ? Em trai vừa phỏng đoán đủ thứ nguyên nhân đáng sợ, vừa đeo vẻ mặt ngưng trọng nhồi đầy salad vào miệng, tùy ý cầm giấy lau lau vài cái, mất hết hình tượng, vô cùng cam chịu.

“Tiểu Hi.” Lúc em zai đang đang ra sức nhấm nuốt, Lục Triển Phong đột nhiên đẩy cửa phòng bước vào!

Ông phắc! Em zai lập tức khẩn trương, cậu ngốc ngốc nhìn thấy bác sĩ Lục, cả người hóa đá! Hơn nữa miệng còn đầy rau xà lách, vô cùng giống sơn dương!

Mịa nóa đây méo phải sự thật! Nhất định là ảo giác! Em zai tự an ủi!

“Đang ăn sáng?” Lục Triển Phong bật cười, đưa cho cậu một chiếc khăn tay, “Trên mặt có tương này.”

Em zai vừa xấu hổ lại vừa giận dữ muốn chết, nhận lấy khăn tay điên cuồng lau miệng.

“Ở đây vẫn còn.” Lục Triển Phong rút ra một tờ giấy ăn giúp cậu lau sạch mũi.

Nhìn bác sĩ Lục gần trong gang tấc, em zai cảm thấy tâm loạn như ma, vô cùng muốn cùng anh ấy ăn cháo lưỡi nha!

“Hôm nay cảm thấy thế nào?” Lục Triển Phong mở hồ sơ bệnh lý ra.

Thực ra em zai cảm thấy vô cùng tốt, nhưng vẫn nghiêm túc nói, “Bụng em hơi đau.”

“Thật sao?” Lục Triển Phong ngồi bên giường, “Sao lại đau?”

Em zai chủ động cởi bỏ nút áo ngủ, lộ ra cái bụng trắng mềm mềm, “Chỗ này”

“Nằm xuống, tôi kiểm tra cho cậu.” Lục Triển Phong chỉnh lại gối đầu cho cậu.

Em zai nhu thuận nằm xuống, hai gò má ửng hồng, vẻ mặt thẹn thùng, giống như vừa làm chuyện cầm thú xong.

“Chỗ này à?” tay bác sĩ Lục thật ấm áp, xoa bóp bụng của em zai một chút.

Em zai vừa kích động vừa ngứa, vì thế bụng bắt đầu run rẩy.

“Sao vậy?” bác sĩ Lục bị phản ứng của cậu dọa sợ.

Em zai căng mặt lắc lắc đầu, “Không sao.”

Lục Triển Phong tiếp tục ấn ấn bụng cậu.

Vì thế em trai rốt cuộc không nhịn được, tự nhiên cười phá lên như kiểu bị thần kinh!

Lục Triển Phong giật mình, “Cậu cười gì vậy?”

Em zai chập mạch ca ngợi anh, “Ấn thật tốt, rồi sẽ mau chóng hết đau!”

. . . . . . . .

Bác sĩ Lục dở khóc dở cười, “Lần đầu tiên gặp phải bệnh nhân như cậu đấy.”

Trái tim em zai bị ánh nhìn chòng chọc của anh mà đập loạn nhịp, mịa, sao anh có thể đập chai đến như vầy, tui thiệt muốn lột sạch anh đó biết không!~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.