Tổng Tài Khốc Suất Cuồng Bá Duệ

Chương 62: Chương 62: Trong văn phòng thiệt nhộn nhạo




Trong phòng ngủ, bầu không khí vô cùng tốt.

Cố Khải nằm trên giường, vừa đọc sách vừa để vợ yêu mát xa vai, thuận tiện ở trong lòng suy nghĩ hung tàn, vì cái răng gì mà em ấy không chịu cởi sạch đồ mát xa cho mình chứ! Bằng không mình cởi hết cho em ấy ấn ấn cũng được mà!

“Được rồi, ngủ đi.” Lưu Tiểu Niên lau tinh dầu ở tay mình đi, “Sáng mai còn đi làm.”

“Còn sớm mà.” Cố tổng nhìn đồng hồ, “Mới mười rưỡi.”

“Anh bảo mệt mà!” Lưu Tiểu Niên nhắc nhở anh.

“Giờ không mệt!” Cố tổng kéo cậu vào lòng mình, rất vô sỉ nói, “Dù sao cũng không làm gì, hay là hôn một chút đi?”

“Cái gì!” Lưu Tiểu Niên dở khóc dở cười, “Mau ngủ đi!”

Vợ yêu hung ác cũng thiệt moe! Cố tổng cảm xúc sôi trào, hung hăng hôn lên mặt cậu một cái.

“Em mệt mà!” Lưu Tiểu Niên ngã vào giường giả chết, mở rộng tứ chi ngáy ngủ.

Cố Khải bật cười, nhéo nhéo bụng nhỏ qua lớp áo.

“Ngủ đi mà!” Lưu Tiểu Niên đuổi anh!

“Khi nào mới cho anh?” Cố Khải nằm đè lên người cậu không chịu đi.

……

Lưu Tiểu Niên mặt đỏ tai hồng, “Không cho nói chuyện này!!!”

“Chuyện này rất quan trọng!” Cố Khải rất nghiêm túc, “Anh thấy ngày mai là ngày hoàng đạo——”

“Không cho anh nói!” Lưu Tiểu Niên che miệng anh, nhưng chưa quá hai giây rụt tay về, vì Cố Khải nhẹ nhàng liếm lòng bàn tay cậu một chút!

Mình còn chưa chuẩn bị gì nha! Lưu Tiểu Niên muốn sụp đổ! Sao anh ấy lại khẩn trương như thế chứ!

Vì thế Cố tổng trơ mắt nhìn vợ yêu cuộn cuộn, bọc mình vào trong chăn!

Đại danh sâu róm gì đó đúng là moe mà! Cố tổng cảm thấy mình thiệt xấu hổ, anh vừa chuẩn bị kéo vợ từ trong chăn ra, di động đột nhiên vang lên!

Ông phắc! Cố Khải mạnh mẽ mắng một câu trong lòng, sau đó cầm điện thoại lên xem, quả nhiên là Hồ Vân Phi! Tên này đúng là thằng chuyên đi phá niềm vui của người khác mà… Cố tổng cảm khái một chút cố ý vô tình gì đó, sau đó nhấc máy!

“Cố tổng!” Thế mà lại là giọng của Lâm Bình Bình!

“Sao vậy?” Cố Khải sửng sốt, “Sao lại là cậu, Vân Phi đâu?”

“Viêm dạ dày cấp tính, giờ tôi đang đưa anh ta đến bệnh viện, anh có thể giúp tôi lấy chứng minh thư của anh ta không? Hình như hôm nay rơi ở văn phòng Tài Phú.” Giọng Lâm Bình Bình có vẻ rất lo lắng.

Đòe mòe! Cố tổng cả kinh, cái tên sắt đá bị bệnh gì đó, hình như lần đầu mình nghe thấy nha!

“Có chuyện gì vậy?” Lưu Tiểu Niên chui ra khỏi chăn, tóc tai lộn xộn!

“Vân Phi nhập viện gấp, anh phải đến xem.” Cố Khải vội vàng mặc quần áo, “Em nghỉ ngơi đi.”

“Em cũng đi!” Lưu Tiểu Niên đứng lên theo, “Bình Bình chắc chắn đang rất lo lắng.”

Trong phòng khách, ba Cố và em zai đang chơi cờ nhảy, đột nhiên thấy Cố Khải và Lưu Tiểu Niên vội vã ra cửa!

“Anh con vừa mới nói cái gì ý nhỉ?” Vì ba ba rất fashion đeo tai nghe, cho nên không nghe thấy!

“Anh Vân Phi bị bệnh, hai người họ vào viện xem sao.” Thực ra em zai cũng muốn đi, bởi vì chơi cờ với ông ba nhà mình rất là ức chế…

Ba không chơi đi lại nước cờ, nhưng sẽ chơi xỏ, phẩm chất vô cùng kém cỏi!

Đến khi Cố Khải và Lưu Tiểu Niên vào viện, Hồ Vân Phi đã được khám xong, mặt tái nhợt nằm trên giường truyền nước.

“Cậu bớt bi thương!” Cố tổng nghiêm túc vỗ vai Tiểu Bạch Liên! (=))))))))

Lâm Bình Bình: …

Hồ Vân Phi yếu xìu, “Ông còn chưa chết đâu.”

“Ai bảo cậu đi uống rượu!” Cố Khải ngồi bên giường, “Tối qua lại ra ngoài?”

“Đi cùng đám người phòng thương hiệu, không uống thì làm sao mà làm ăn?” Hồ Vân Phi khoát tay, “Đừng nói nữa, nhức đầu.”

“Hay là giúp cậu nấu ít canh đại bổ nhé?” Cố tổng định khoe khoang vợ yêu nhà mình một chút!

“Tôi nấu được rồi.” Lâm Bình Bình hơi ngại ngùng, “Làm phiền hai người, đã khuya như vậy rồi còn phải chạy đến, tại ban nãy tôi cuống quá.”

“Không sao đâu đừng ngại.” Lưu Tiểu Niên thực ra có ấn tượng khá tốt với Hồ Vân Phi, cho nên thấy hắn không bệnh nặng, cũng nhẹ nhàng thở ra.

“Tôi xuống tầng dưới lấy thuốc.” Lâm Bình Bình đứng lên.

“Tôi đi với cậu!” Lưu Tiểu Niên xung phong.

Vợ yêu thiệt nhu thuận! Cố tổng vô cùng thâm tình nhìn theo bóng dáng cậu rời đi.

“Buồn nôn vãi.” Hồ Vân Phi nhướn mày.

“Tôi nhìn vợ tôi, cậu nôn cái rắm!” Cố tổng bất mãn trừng hắn!

“Ông thực sự buồn nôn…” Sắc mặt Hồ Vân Phi tái nhợt.

Đòe mòe! Cố tổng vội vã cầm cái chậu ra!

Hồ Vân Phi nhoài ra góc giường, cảm thấy mình sắp tám mươi tuổi đến nơi…

“Có máu?” Cố Khải nhíu mày.

“Xuất huyết dạ dày, tối hôm qua uống hơi nhiều.” Hồ Vân Phi lấy nước súc miệng, “Nghỉ một thời gian là tốt thôi.”

“Đừng đi làm nữa.” Cố Khải dìu hắn nằm lại, “Trái Đất không có cậu vẫn quay, thân thể là của chính mình.”

“Rồi, nói sau.” Hồ Vân Phi hơi mệt, “Vùng mới giải tỏa sẽ sớm khai trương, các thương hiệu vào đó mới chiếm bảy mươi phần trăm, dù sao cũng không thể để không như thế.”

“Trừ công việc ra, cậu không muốn nghĩ lại chuyện Lâm Bình Bình?” Cố Khải đành phải thay đổi chiến lược.

“Chuyện gì về em ấy?” Hồ Vân Phi nhíu mày.

“Nằm viện lâu có người yêu chăm sóc đó! Cậu bị bệnh chẳng lẽ cậu ta không chăm sóc cậu? Lâu ngày mắt đi mày lại, không có cảm tình cũng cọ ra tình cảm được!” Cố tổng nói ra câu khiến người ta kinh ngạc!

“Có ích?” Hồ Vân Phi nghi hoặc.

“Đương nhiên!” Cố tổng tuôn một tràng lịch sử đen tối nhà mình ra, “Năm đó mẹ tôi là hoa khôi, ba tôi chỉ là tên nhóc mới tốt nghiệp, làm nhân viên truyền thanh ở công xã. Người khác đối với mẹ tôi rất tốt, ổng thì suốt ngày giả vờ bệnh, mẹ tôi thương ổng không ai chăm sóc, dù đang nấu cơm hay làm giày cũng lo lắng cho ổng, thường xuyên đưa cơm đưa thuốc, hai người mới có tôi!”

……

Hồ tổng do dự một chút, cảm thấy dựa vào chỉ sống thông minh của yêu nghiệt kia, biện pháp này có lẽ rất hữu dụng!

Vì thế hắn vô cùng khí phách nói, “Được, tôi xin nghỉ phép!”

Chuyện này cũng tạm ổn. Cố tổng rất hài lòng! Mình vừa nói một câu, rất có hiệu suất!

“Để tỏ lòng cảm tạ, tặng cái này cho cậu.” Hồ tổng móc từ túi âu phục ra cái túi nhỏ.

“Cái gì đó?” Cố tổng vừa mở ra nhìn, lập tức tinh thần dâng cao!

“Hàng nguyên chất nhập khẩu, dùng cho tốt!” Hồ Vân Phi vỗ vai anh, “Đừng phụ lòng tốt của bạn!”

Cố tổng lãnh tĩnh cất vào túi quần, nghĩ nghĩ một chút liền chán ghét, “Cậu ra ngoài lúc nào cũng mang theo người cái này?”

Hồ Vân Phi thở dài trong lòng, thực ra vì ông mấy ngày ở cùng yêu nghiệt kia rất tốt, vì thế muốn từng bước một, làm vài chuyện trong xe… Kết quả vừa mới ăn cơm tối, xe còn chưa đánh về gara, mình đã vinh quang hộc máu!

Thật là mất mặt No. 1 thế giới!

“Bọn em về rồi.” Lưu Tiểu Niên đẩy cửa ra.

“Hai người về đi.” Hồ tổng trong lòng hiểu rất rõ, giờ Cố Khải không muốn lãng phí một giây phút nào hết, vì thế vô cùng biết điều!

“Được rồi.” Cố tổng phối hợp đứng lên, ôm lấy bờ vai của Lưu Tiểu Niên, “Chúng tôi về trước.”

“Ừm, mai nếu rảnh, em sẽ gọi điện cho hai người.” Lưu Tiểu Niên nhìn Lâm Bình Bình, “Cậu cũng đừng lo lắng quá.”

Lâm Bình Bình gật đầu, tiễn họ ra khỏi phòng, quay đầu nhìn thấy Hồ Vân Phi đang tựa trên giường, vẻ mặt rất thống khổ.

“Không sao chứ?” Lâm Bình Bình hoảng sợ, khẩn trương chạy lại đỡ hắn.

“Dạ dày hơi đau.” Hồ tổng phải giả bộ bệnh thiệt giống… Thực ra hắn vốn bị bệnh, chẳng qua chỉ phóng đại lên chút thôi!

“Có muốn tôi gọi bác sĩ không?” Lâm Bình Bình hỏi.

“Không cần.” Hồ Vân Phi ôm lấy thân thể gầy yếu, thâm tình nói, “Để tôi ôm một chút là được rồi.”

……

Lâm Bình Bình hơi cứng ngắc, nhưng mà cuối cùng vẫn không đẩy hắn ra.

Đòe mòe thực sự có tác dụng nha!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Hồ tổng rất vui vẻ!!!!!!!!!!!!!

Còn ở đầu bên kia, Cố Khải vốn định lái xe về nhà, nhưng dọc đường nhận được điện thoại của em zai, “Bao giờ chị dâu mới về ô ô ô em không muốn chơi cờ nhảy nữa nhưng ba rất hào hứng em lại không dám dập tắt chị dâu có thể thay em không….. o(≧v≦)o~~ anh….”

“Không được!” Cố Khải lãnh tĩnh cúp máy. Hơn nữa còn quăng ra đằng sau!

“Sao thế?” Lưu Tiểu Niên giật mình.

Thực ra Cố tổng vốn định trực tiếp đưa cậu đến khách sạn, nhưng mà làm thế thì mưu đồ quá rõ ràng! Cho nên anh bình tĩnh nói, “Đến công ty.”

“Bây giờ?” Lưu Tiểu Niên trừng mắt, “Mới rạng sáng đó!”

“Phải nghỉ lại ở công ty thôi, đột nhiên nhớ ra sáng mai phải gặp khách hàng, còn mấy thứ chưa chuẩn bị xong.” Cố tổng nghiêm túc trả lời vợ.

“Vậy hả…” Lưu Tiểu Niên ngáp, thiệt mệt!

Nguồn :

Xe ô tô màu đen một đường chạy như bay, biến mất trong bóng đêm.

Công ty buổi đêm rất u ám, ngay cả bảo vệ gác cửa cũng đang gà gật, đèn báo động trên hành lang lúc chớp lúc tắt, Lưu Tiểu Niên cảm thấy hơi đáng sợ, vì thế nhẹ nhàng túm tay áo anh.

Khóe miệng Cố tổng giương lên, ôm chặt vợ yêu, lấy khóa mở cửa vào văn phòng.

“Muốn ngủ một chút hay là giúp anh?” Cố Khải bật đèn.

“Chơi điện thoại một chút rồi ngủ.” Đại khái là do bãi đỗ xe quá lạnh, hoặc vừa mới sợ hãi, dù sao thì Lưu Tiểu Niên cũng không thấy mệt lắm!

“Trong đó có giường của anh, mệt mỏi thì phải ngủ.” Cố Khải lấy một cái áo sơ mi từ trong tủ ra, “Vừa giặt xong, cho em làm áo ngủ.”

“Vâng, em đợi một chút nếu mệt sẽ đi ngủ.” Lưu Tiểu Niên ngồi xếp bằng trên sofa, định chơi ‘Where is my water?’.

Cố tổng mở máy tính, vô cùng vô cùng thỏa mãn!

Sau mười phút, Lưu Tiểu Niên vẫn đang chơi game, nhìn qua vẫn còn tinh thần lắm! Vì thế Cố Khải gọi cậu, “Nếu không mệt thì qua đây giúp anh chỉnh số liệu một chút đi.”

“Sao ạ?” Lưu Tiểu Niên tắt di động, ngoan ngoãn chạy đến cạnh anh.

“Em đọc mấy con số này, so sánh xem có khớp với bản báo cáo này không.” Cố Khải kéo cậu ngồi lên đùi mình, “Chuẩn bị xong chúng ta còn đi ngủ.”

“Cái này? Được!” Lưu Tiểu Niên rất nghiêm túc, “Em bắt đầu đọc.”

“Bắt đầu đi.” Cố tổng cầm lấy tài liệu viết tay.

Con số rất dài rất khô khan, đọc được hai phút, Lưu Tiểu Niên bắt đầu mệt, sau đó thành công —— đọc nhầm!

“A!” Cậu áy náy mở to mắt, “Làm sao bây giờ.”

“Phạt em cho anh hôn một chút.” Cố Khải bật cười, đặt tài liệu lên bàn.

“Làm lại lần nữa đi.” Lưu Tiểu Niên cảm thấy mình mắc mỗi một lỗi.

Nhưng Cố Khải không cho cậu cơ hội, trực tiếp hôn người.

“Ô…” Cái hôn đến bất ngờ không kịp đề phòng, Lưu Tiểu Niên hơi mờ mịt! Đến khi cậu phản ứng được, Cố Khải đã với tay vào trong quần áo cậu, đang rất ôn nhu vuốt ve trước ngực!

“Đừng.” Lưu Tiểu Niên đỏ mặt kháng nghị.

“Ngoan, nghe lời.” Cố Khải cởi thắt lưng của cậu.

“Chúng ta về nhà đã!” Lưu Tiểu Niên khẩn trương.

“Yên tâm, không ai đến đâu.” Hô hấp của Cố Khải biến đổi, cưỡng chế kéo khóa quần jean của cậu.

“Đây là công ty!” Lưu Tiểu Niên không dám to tiếng, đành phải vừa vặn vẹo vừa từ chối anh.

Cảm nhận mông nhỏ đầy thịt của vợ yêu cọ đến cọ đi trên đùi mình, Cố tổng lập tức hóa sói, anh đặt người lên bàn làm việc rộng lớn, trực tiếp lột quần!

“A!” Lưu Tiểu Niên kinh hô, “Em nằm lên con chuột!”

……

Cố tổng đặt con chuột sang một bên.

“Không ở chỗ này được không?” Lưu Tiểu Niên đáng thương hề hề ngồi trên bàn, H văn phòng gì đó, khẩu vị nặng quá rồi đó!

“Không được.” Cố Khải nắm cằm cậu, mạnh mẽ hôn lên đôi môi đáng yêu, thuận tiện cuồng dã xé áo sơ mi cậu ra!

Đúng vậy, Cố tổng xé đó!

Lưu Tiểu Niên cảm thấy mình sắp sụp đổ luôn rồi! Cả người mình chỉ mặc mỗi quần lót, ngồi trên cái bàn lạnh như băng! Sao lại có thể thế chứ!

Chỉ mặc mỗi quần lót gì đó quá dâm đãng đó! Tiểu trạch nam khóc lóc trong lòng!

Sau đó một giây, quần lót duy nhất cũng bị Cố • BOSS tịch thu!

“Chúng ta về nhà đi.” Lưu Tiểu Niên vẫn còn mang theo giọng nghẹn ngào • hai mắt mê mang ngấn lệ • hoảng hốt kháng nghị!

Nhưng hiển nhiên kháng nghị không có hiệu lực, Cố Khải mở hai chân cậu ra, chui vào giữa.

“A!!” Lưu Tiểu Niên bị chấn kinh!

Đây rõ ràng là tình huống mình viết trong tiểu thuyết mà ô ô ô ô ô báo ứng gì đó quả nhiên đáng sợ mà!!

Bàn làm việc vừa lạnh vừa cứng, nằm trên đó không thoải mái chút nào. Nhưng nơi đó rất dễ chịu nha… Thân thể rất thành thực, sau một lát, hô hấp của Lưu Tiểu Niên bắt đầu dồn dập, vòng eo vô thức nâng lên đón nhận anh, ngay cả đầu ngón chân cũng gắt gao siết lại.

Cảm nhận được biến đổi thân thể của cậu, Cố tổng cảm thấy thiệt toẹt zời! Vì thế anh tăng tốc, rốt cuộc khiến vợ yêu rên rỉ thành tiếng!

Cách âm ở văn phòng rất tốt, bởi vì đó là do em zai đích thân thiết kế! Lúc đó cậu có dự cảm, anh cậu nhất định sẽ làm loại chuyện này!

“Ừm… Đừng mà…” Sau một chút cao trào, Lưu Tiểu Niên mệt mỏi ngồi trên bàn, hai mắt ngấn lệ mông lung cầu xin anh.

Cố Khải kéo thân thể cậu lại một chút, tách hai chân lên trước ngực, “Ngoan, tự ôm lấy.”

“Không muốn làm.” Hốc mắt Lưu Tiểu Niên đỏ bừng, không thể ở nhà sao?

“Nghe lời!” Cố Khải vỗ mông, ra tay có hơi mạnh, âm thanh thanh thúy truyền đến, Lưu Tiểu Niên xấu hổ nhắm mắt lại!

Sau đó… Nơi nào đó lập tức truyền đến cảm giác khác thường.

Đầu tiên là chất lỏng lạnh như băng, sau đó là… ngón tay?!

Lưu Tiểu Niên trợn tròn mắt, nhìn đèn trần, bắt đầu ảo tưởng nó đột nhiên biến thành UFO, sau đó một đám người ngoài hành tinh trào ra, cướp mình đi…

Hoặc là bàn làm việc đột nhiên vỡ, làm mình ngã xuống cũng tốt nha…

Vốn định nghĩ bậy bạ để dời lực chú ý, nhưng cơ thể mẫn cảm bắt đầu nóng lên, ngay cả nơi nào đó cũng khó chịu, trong lòng chậm rãi nảy lên một dòng suốt nhỏ chờ mong, cuối cùng tụ hội lại thành biển.

Tuy chưa bao giờ trải qua chuyện này, nhưng dù sao cũng viết H rồi nha, Lưu Tiểu Niên nhớ đến hai chữ thiệt lo lại đẫm máu —— Xuân dược.

Quá đê tiện nha! Tiểu trạch nam đón gió rơi lệ!

Nhìn thân thể phiếm hồng đáng yêu của vợ, trong lòng Cố tổng đã sớm rục rịch! Nhưng anh vẫn chịu đựng không nhúc nhích, bởi vì lúc ở bệnh viện Hồ Vân Phi dâm ma kia bảo anh nhất định phải chờ năm phút!

Vì thế anh mạnh mẽ đè nén dục vọng, vừa có thảo nê mã chạy ầm ầm trong lòng, vừa cúi đầu tinh tế hôn lên thân thể đáng yêu của cậu.

“Đừng hôn.” Lưu Tiểu Niên khóc đến đáng thương, thực ra những lời này ý muốn nói —— Chúng ta làm bước tiếp theo đi!

Tuy rất không rụt rè, nhưng thực sự rất muốn anh ấy.

“Ngoan, nhịn một chút nữa.” Cố tổng ôn nhu mơn trớn cậu.

Lưu Tiểu Niên khóc thảm hại hơn, nhịn một chút nữa cái gì, nghe giống như tiểu 0 cơ khát, vội vã không thể chờ được! Nhưng thực sự không phải như vậy, mình rất có lòng tự ái nha!

“Em khóc anh rất đau.” Cố tổng nói ra câu rất sến, nhưng chuyện này chẳng ảnh hưởng gì đến hiệu quả.

Lưu Tiểu Niên ôm lấy cổ anh, đáng thương hề hề nhìn anh.

“Muốn không?” Cố tổng lau nước mắt cho cậu.

“… Ừm.” Lưu Tiểu Niên tuy rất muốn im lặng, nhưng vẫn tiêu hồn trả lời anh một chút.

Ô ô ô tiếng vừa nãy không phải mình nói đâu!

Cố Khải cảm thấy mình không cầm cự được nữa! Anh cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại, sau đó đứng thẳng lên.

Ngón tay rút ra, sau đó…

“Đau!” Lưu Tiểu Niên nhăn mặt.

“Chịu đựng một chút, sẽ không đau nữa.” Cố Khải rất kiên nhẫn rất kiên nhẫn.

“Vâng.” Quả nhiên loại thời điểm này, thụ nhu thuận vẫn rất nhu thuận nha…

Sau khi dài dòng dằn vặt nhau, đau đớn đã được một cảm giác khác thay thế. Lưu Tiểu Niên giật nhẹ thắt lưng, nhẹ nhàng túm tay áo anh một chút.

“Không đau?” Đáy mắt Cố Khải đong đầy ý cười ôn nhu.

Lưu Tiểu Niên thẹn thùng nghiêng đầu, vốn định không để ý đến anh, nhưng vừa vặn nhìn sang màn hình máy tính —— là hình mình lúc mới đến công ty làm việc.

Màn hình rất lớn, cho nên ánh mắt trong ảnh cũng rất lớn.

Bị chính mình nhìn chằm chằm cảnh H gì đó… Lưu Tiểu Niên cảm thấy nhìn đèn trần vẫn tốt hơn, vì thế nhanh chóng quay đầu lại!

Nhìn hành động trẻ con của vợ, Cố Khải cúi người, thận trọng hôn lên đôi môi cậu.

Tình cảm trong lòng tích góp rất nhiều, lúc này vội vàng muốn trút ra, Cố Khải cố định vòng eo cậu, bắt buộc cậu và chính mình giữ nguyên một tần suất.

Lưu Tiểu Niên chưa bao giờ hiểu rõ, thì ra thân thể mình có rất nhiều công tắc không biết tên, chỉ cần nhẹ nhàng đụng vào, giống như là sang thế giới khác.

Hoặc nói tất cả những chuyện này, thực ra là bởi vì anh ấy?

Hạnh phúc quá nhiều, trái lại khiến người ta muốn khóc.

Không biết qua bao lâu, trong văn phòng rốt cuộc khôi phục yên tĩnh. Lưu Tiểu Niên thất thần nằm trên bàn, hai chân không thể khép lại, trong tay là văn kiên nhàu nát —— đó là trong lúc cao trào, vô thức tùy tiện tóm lấy!

Cố Khải nhìn tờ giấy có dấu công ty đó, trong lòng đột nhiên dâng lên một dự cảm không tốt…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.