Mạc Tiểu Vang đương nhiên không biết Hứa Bành bất mãn cô sau lưng, dù có biết cũng sẽ không để tâm. Bà già tham phú phụ bần, lên càng cao càng đanh đá, tự cho mình là đúng như Hứa Bành, trong lòng Mạc Tiểu Vang chỉ cảm thấy coi thường, lúc đầu lấy lòng bà ta, giả vờ là một cô gái ngoan ngoãn trước mặt bà ta chỉ để gả vào Sở gia.
Hiện tại, cô ta chỉ quan tâm lần thụ tinh này liệu có thành công không.
Hứa Thịnh thấy mới sáng mà Mạc Tiểu Vang đã tới tìm, sắc mặt lập tức sầm lại, nhưng lại không dám trách móc Mạc Tiểu Vang.
Bây giờ Mạc Tiểu Vang như một con chó điên, Sở Tường Hùng muốn ly hôn với cô ta, cha mẹ chồng bất mãn với cô ta, nhà mẹ đẻ lại không có ai nâng đỡ, nếu lúc này hắn còn chọc giận cô ta, lỡ như cô ta phát điên, chết cũng kéo Hứa Thịnh làm đệm lưng, đến lúc đó chắc sẽ đến lượt anh nổi điên.
Chịu đựng trong lòng không thoải mái, Hứa Thịnh kiểm tra cho Mạc Tiểu Vang, tất cả bình thường.
Có điều lúc Mạc Tiểu Vang vịn tay vào khung giường ngồi dậy, Hứa Thịnh lơ đãng thấy ngón tay của Mạc Tiểu Vang, đôi mắt chợt co rụt lại.
Tay cô...
Hứa Thịnh kinh hãi chỉ vào đôi tay của Mạc Tiểu Vang.
Mạc Tiểu Vang có vóc người cao gầy, đôi tay của cô ta bình thường thon dài, khớp xương rõ ràng, vô cùng đều đặn, không quá mập cũng không quá ốm, là một đôi tay đẹp hiếm có.
Thời đại học, Hứa Thịnh còn âm thầm mê mẩn đổi tay của Mạc Tiểu Vang, một thời từng nghĩ, về sau người phụ nữ của mình nhất định cũng phải có một đôi tay đẹp như vậy.
Nhưng đôi tay của Mạc Tiểu Vang mặc dù vẫn trắng nõn thon dài, nhưng phần đốt ngón tay lại tăng thêm độ rộng và độ dày, móng tay cong khoằm, tuy vẫn không rõ ràng lắm nhưng đối với Hứa Thịnh - người đã từng say mê đôi tay của Mạc Tiểu Vang mà nói, việc này đả kích thị giác thẩm mỹ của anh, vì vậy anh có chút thất thố kêu lên.
Mạc Tiểu Vang không cho là đúng, duỗi mười ngón tay được sơn màu đỏ tươi, xem xét một hồi, sau đó nhíu mày nói: Gần đây nghe tin tức nói trong sơn móng tay có chứa kịch độc, có lẽ tôi không cẩn thận mua phải loại sơn móng tay này, sau khi trở về tôi sẽ ném hết chúng. Thật đúng là xui xẻo, ngay cả sơn móng tay cũng ức hiếp tôi.
Mạc Tiểu Vang từ trước đến nay thích trang điểm, lại có một đôi tay đẹp hơn người nên rất thích sơn móng tay, kỳ thực cô ta cũng đã sớm phát hiện sự thay đổi của tay mình, nhưng giống như lời cô ta vừa mới nói, cô ta vẫn cho rằng do sơn móng tay nên cũng không để tâm.
Vốn định ngưng không sơn móng một thời gian để móng thông khí, nhưng trong khoảng thời gian này hôn nhân của cô tràn ngập nguy cơ, cô thầm nghĩ mình phải ăn mặc xinh đẹp, khiến Sở Tường Hùng thấy cô đẹp, 360 độ không góc chết nên vẫn tiếp tục sơn chùi móng.
Ừ!
Nghe Mạc Tiểu Vang tự phán cho mình một đáp án, ánh mắt Hứa Thịnh chợt lóe lên khác thường như phát giác điều gì, lại phảng phất như đã thấy gì đó, nhưng cuối cùng anh vẫn nhíu mày, chỉ “ừ” một tiếng, cũng không nói gì.
Mạc Tiểu Vang đang trừng mắt nhìn mười ngón tay của mình, cũng không phát hiện Hứa Thịnh có gì khác lạ, không lâu sau đó, cuộc đời của cô ta tiếp tục là những tấn bi kịch không hồi kết…
Buổi chiều, phòng làm việc chủ tịch công ty Phi Thiên.
Lâm Phiên Phiên mở ra trước mặt một xấp tư liệu thật dày, xoa xoa đôi mắt có chút đau nhức, sau đó nhắm mắt dưỡng thần.
Lúc này, Hàn Phiêu tiến đến, cầm trong tay một ly cà phê, phía trên có một đóa hoa hồng được vẽ từ kem sữa.
Mệt lắm đúng không?
Hàn Phiêu đi tới bên cạnh Lâm Phiên Phiên, đưa cà phê do đích thân anh pha cho Lâm Phiên Phiên.
Có chút chút.
Lâm Phiên Phiên nhận lấy, uống một hơi hết nửa ly, cô có chút mệt mỏi, vừa hay uống cà phê lấy lại Tiên Phong, thế nên cô không để ý mặt trên cà phê là một đóa hồng, chỉ biết đại khái là một đóa hoa.
Hàn Phiêu cũng không so đo, Lâm Phiên Phiên không để ý, anh liếc mắt nhìn đống tài liệu Lâm Phiên Phiên đang xem, lập tức nhíu mày lại, nói: Hôm nay em vẫn xem những tư liệu về Triệu thị?
Lâm Phiên Phiên gật đầu, uống nốt cà phê rồi dốc ly lên trời, không biết vì sao cà phê mỗi lần Hàn Phiêu đưa tới đều có mùi vị khác hẳn cô tự pha hay mua ngoài tiệm, rất đặc biệt.
Cô nào biết rằng, để pha cho cô một ly cà phê ngon, Hàn Phiêu không những thỉnh giáo các chuyên gia một phen, mà còn mua nguyên bộ dụng cụ pha cà phê đặt ở phòng làm việc để pha bất cứ khi nào cần.
Em muốn ra tay với Triệu Dân Thường sao?
Hàn Phiêu lại nói.
Vâng.
Hôm đó đối chọi gay gắt với Triệu Dân Thường trong bệnh viện vốn không phải là trò đùa, Lâm Phiên Phiên coi đó là thật.
Nhưng ngay từ đầu hắn không nằm trong kế hoạch của chúng ta.
Hàn Phiêu nhíu mày sâu hơn.
Lúc đầu trong âm mưu hãm hại Lâm Phiên Phiên, Triệu Dân Thường không tham gia nên lần này về nước, trong danh sách trả thù cũng không có tên của Triệu Dân Thường.