Lúc này, Mạc Tiên Lầu và Lâm Tinh Tinh đều không có ở nhà, ngay cả Giang Sa cũng không thấy bóng dáng đâu cả, tất cả người giúp việc cũng đều ở bên ngoài, dường như bọn họ nhận được mệnh lệnh không được phép tiến vào.
Lông mày của Mạc Tiểu Vang khẽ giật, cô lập tức lên tầng hai, đi về phía phòng ngủ của Giang Sa.
Lúc này Mạc Tiểu Vang còn chưa cảm thấy có chuyện gì bất thường cả, cô biết Giang Sa có thói quen ngủ trưa, bình thường vào giờ này Giang Sa đều ở nhà ngủ, cho nên cô chỉ nghĩ Giang Sa không muốn người ta làm phiền bà ta trong lúc nghỉ trưa mà thôi.
Nhưng khi Mạc Tiểu Vang giơ tay lên muốn gõ vào cửa phòng ngủ của Giang Sa, từ bên trong cánh cửa khép hờ đột nhiên truyền đến tiếng nói chuyện của một nam một nữ.
Chuyện đám cưới của bọn nhỏ thì cứ quyết định như vậy, ngày mai lại để cho hai đứa gặp mặt một lần!
Đây là giọng nói của Giang Sa, nghe rất nhẹ nhàng êm ái, lộ ra sự quyến rũ mà trong ngày thường không có.
Được, nếu đám cưới của hai đứa chúng nó thành công thì về sau chúng ta lui tới cũng có thể dễ dàng hơn.
Đây là giọng nói của một người đàn ông không còn trẻ nữa, giọng trầm còn mang theo tiếng thở dốc sau một hồi kích tình.
Vừa nghe được âm thanh này, thân thể của Mạc Tiểu Vang chợt cứng đờ, cô lại một lần nữa không thể tin được vào tai của mình.
Chỉ sững sờ trong chốc lát, Mạc Tiểu Vang thận trọng ghé sát vào cửa phòng ngủ đang khép hờ, ánh mắt xuyên qua khe hở nhìn vào bên trong.
Mạc Tiểu Vang vừa mới nhìn vào đã lập tức bịt miệng, cô sợ mình sẽ kêu lên thành tiếng mất.
Ở trên chiếc giường lớn màu hồng đào mềm mại đầy mộng ảo của Giang Sa không chỉ có một mình Giang Sa mà còn có một người đàn ông nữa. Nếu người đàn ông này là người khác, Mạc Tiểu Vang sẽ chỉ xem như Giang Sa sống cô đơn buồn chán lén quan hệ với đàn ông, cô sẽ lập tức nổi giận xông vào mà đá người đàn ông kia ra khỏi chiếc giường cha cô đã từng ngủ qua.
Nhưng người đàn ông này không phải là ai khác mà rõ ràng chính là - Sở Quy Thôn, cha của Sở Tường Hùng.
Dù thế nào Mạc Tiểu Vang cũng không nghĩ đến Giang Sa tự nhiên lại quan hệ bất chính với Sở Quy Thôn, tuy cô biết Sở Quy Thôn từ trước đến nay luôn phong lưu, cho dù đã hơn năm mươi tuổi nhưng ông ta ở bên ngoài vẫn có không ít người phụ nữ, hơn nữa bọn họ đều là những cô gái xinh đẹp trẻ trung. Mà ở trong nhận thức của cô, Giang Sa cũng không phải là một người đàn bà dâm đãng, thậm chí có thể nói bà có hơi bảo thủ.
Một người phụ nữ như thế, chồng mới chết có một tháng, bà ta làm sao có thể ngủ cùng người đàn ông khác trên cùng một giường được?
Mạc Tiểu Vang hoàn toàn bị chấn động tới mức ngây người.
Nhưng tất cả mọi chuyện trước mắt lại đều là sự thật.
Trên giường, tóc tai Giang Sa rối loạn, ngực che hờ, đôi mắt mơ màng, nằm ở trên ngực của Sở Quy Thôn đang trần truồng, hai người say mê hút... thuốc lào.
Hít một hơi thuốc lào rồi phun ra một vòng khói quấn quít, cũng không biết bọn họ đã hút bao lâu mà cả gian phòng đều là khói nhẹ mờ ảo, tràn ngập như sương.
Mạc Tiểu Vang quả thực không thể tin được người phụ nữ đầy vẻ phong tình trên cái giường kia lại là Giang Sa, bởi vì hơn hai mươi năm từ khi Giang Sa đến Mạc gia, Mạc Tiểu Vang nhiều lắm cũng chỉ cảm thấy bà ta xinh đẹp hơn những người phụ nữ bình thường, nhưng không nghĩ tới bà ta cũng có thể quyến rũ đến như vậy.
Trong phòng ngủ thực sự có rất nhiều khói thuốc, bởi cửa phòng khép hờ chỉ chừa lại có một cái khe hở, khói thuốc theo khe cửa bay ra, Mạc Tiểu Vang chỉ nhìn lén một lát mà hai mắt đã bị khói thuốc làm cho cay xè, cổ họng cũng khó chịu.
Mạc Tiểu Vang vội vàng lùi về phía sau hai bước, để tránh bị khói làm cho sặc mà ho lên thành tiếng, lộ ra sự tồn tại của mình.
Mạc Tiểu Vang nhìn cánh cửa phòng khép hờ này đột nhiên lại cảm thấy khó xử.
Suy nghĩ nghiêm túc một lát, cuối cùng Mạc Tiểu Vang vẫn xoay người đi về phía bên trái, vào phòng ngủ của mình khi vẫn là con gái của Mạc gia.
Có một số việc, không nói ra ngược lại càng hữu dụng hơn.
Vì vậy, Mạc Tiểu Vang chỉ ở trong phòng ngủ của mình. Sau khoảng nửa giờ cô mới nghe được phía bên ngoài có động tĩnh, sau đó ngoài nhà truyền tới tiếng xe khởi động, Mạc Tiểu Vang biết, Sở Quy Thôn đã đi rồi.
Mạc Tiểu Vang ra khỏi phòng, sau đó đẩy cửa phòng ngủ của Giang Sa ra.
Trong phòng, Giang Sa tùy ý mặc một chiếc váy ngủ hai dây màu hồng đầy khêu gợi, đang cẩn thận dọn dẹp dụng cụ hút thuốc lào, khi nghe được tiếng đẩy cửa, bà ta còn tưởng Sở Quy Thôn đi rồi lại vòng về, bởi vì không có sự cho phép của bà, người giúp việc sẽ không dám đến gần đây, vì vậy, bà ta cũng không quay đầu lại khẽ nói: Anh trở về thật đúng lúc, anh quên cầm điếu thuốc em đặc biệt làm cho anh này...
Giang Sa vừa nói vừa xoay người, khi nhìn thấy người đứng ở cửa chính là Mạc Tiểu Vang, vẻ mặt bà ta cứng đờ, nhưng chỉ trong nháy mắt, bà ta lại trở lại bình thường, quay đi tiếp tục dọn dẹp, lén giấu túi đựng điếu thuốc dành riêng cho Sở Quy Thôn vào ngăn kéo, sau đó nhẹ nhàng khóa lại.
Mạc Tiểu Vang không để tâm tới cái điếu thuốc mà Giang Sa vừa nhắc tới, cho nên cô cũng không quá chú ý. Mạc Tiểu Vang cười như không cười, không chút khách khí ngồi xuống cái ghế trước bàn trang điểm của Giang Sa, sau đó hai tay khoanh trước ngực, lạnh lùng giễu cợt nói: Qua một thời gian không gặp, không ngờ cuộc sống của bà lại rất tiêu hồn, thi thể của ba tôi còn chưa lạnh, bà đã dẫn người ngoài về nhà, nửa đêm tỉnh mộng, bà không sợ linh hồn của ba tôi tới tìm bà sao?