Tổng Tài Lẳng Lơ, Tình Yêu Xấu

Chương 295: Chương 295: Cứ si ngốc mà nhìn




Sương Sương thở dài một tiếng, liền đem chuyện Lưu Lâm mấy năm nay luôn yên lặng bảo vệ cô nói tóm tắt một lần. Mà hôm nay sở dĩ hai người lại cùng xuất hiện, đó là bởi vì Triệu Dân Thường muốn cho tất cả bảo vệ thay kiểu đồng phục an ninh mới và thống nhất, hiện tại Lưu Lâm làm đội trưởng an ninh, đang cùng Sương Sương đi mua đồng phục an ninh, bằng không hai người bọn họ trước giờ không dám cùng nhau xuất hiện ở nơi công cộng.

Nghe xong, Lâm Phiên Phiên cảm động.

Quay đầu liếc mắt nhìn Lưu Lâm đi theo sau lưng các cô thật sâu, trong mắt Lâm Phiên Phiên thêm mấy phần tán thành và hối tiếc.

Vậy bốn năm này, cậu ta là bảo vệ của biệt thự, cậu là một nửa nữ chủ nhân của biệt thự, giữa các cậu... có xảy ra chuyện kia không?

Lâm Phiên Phiên ép sát vào người Sương Sương hỏi một cách khá ấp úng.

Nếu là người khác hỏi vấn đề này, Sương Sương nhất định sẽ nổi giận, nhưng Lâm Phiên Phiên thì khác, cô biết Lâm Phiên Phiên cũng không có ý gì khác, đơn giản chỉ là quan tâm đến cô lo lắng cho cô.

Mỉm cười tươi sáng, Sương Sương lắc đầu nói: Nói đến chắc cậu không tin, tôi và cậu ta vẫn... tôn trọng nhau không làm gì cả.

Bốn năm, Lưu Lâm chưa từng chủ động yêu cầu cô chuyện này.

Cô hiểu rất rõ rằng, không phải hắn không muốn cô, thử hỏi một người đàn ông chừng hai mươi tuổi nhiệt huyết bừng bừng mà còn từng trải qua việc đó rồi, làm sao có thể không nghĩ tới chuyện nam nữ? Hắn chịu đựng như vậy, một lần nhẫn nhịn đã là bốn năm, chỉ vì... hắn tôn trọng cô, hắn muốn bảo vệ tôn nghiêm cuối cùng cho cô.

Bằng không, một người phụ nữ như cô, dùng một tấm thân của mình, bên này hầu hạ thỏa mãn Triệu Dân Thường, bên kia lại cùng hắn vụng trộm dây dưa, vậy Lâm Sương Sương cô nên coi là gì?

Trên đời này, yêu Lâm Sương Sương cô nhất, không phải hắn thì còn ai?

Lâm Phiên Phiên vừa nghe thấy lời đáp của Sương Sương, lập tức trong lòng càng thêm bất bình thay Lưu Lâm, dùng sức nắm chặt tay Sương Sương, nói: Sương Sương, tôi nhìn ra được, cậu thích Lưu Lâm, cậu cũng muốn rời khỏi Triệu Dân Thường, yên tâm đi, rất nhanh thôi, cậu có thể được như ý nguyện, tin tưởng tôi.

Ánh mắt Sương Sương kinh ngạc: Phiên Phiên, có phải cậu định làm gì không?

Lâm Phiên Phiên chỉ cười không nói, mặt giãn ra cười nhìn đường phố uốn lượn xa xỉ phồn hoa, nói: Đề tài này kết thúc ở đây đi, bây giờ, chúng ta bắt đầu mua sắm thôi! Nói thật, mấy năm nay ở nước ngoài, điều khiến tôi buồn bực nhất chính là không có ai theo tôi đi dạo phố, cậu biết mà, tôi thích nhất là mua quần áo đó.

Tuy Hàn Phiêu và Phiên Nhàn bình thường nói muốn đi dạo phố với cô, nhưng, mong muốn của đàn ông đối với việc đi dạo phố vĩnh viễn không mạnh như phụ nữ, đi dạo phố không đến mười phút, sẽ giống như quả cà bị dầm sương, nhũn nhoẹt, bộ dạng kia khiến Lâm Phiên Phiên sao còn có tâm trạng ép buộc người ta theo mình nữa chứ, giờ có Sương Sương cùng chung chí hướng ở bên cạnh, cô rốt cuộc có thể đi dạo phố một cách thoải mái một lần rồi.

Sương Sương thấy bộ dạng tràn đầy phấn khởi của Lâm Phiên Phiên, lập tức cũng không tiện nói gì làm hỏng bầu không khí nữa, hai người tay trong tay, liền bắt đầu điên cuồng mua sắm.

Sau hai giờ, hai người rốt cuộc đi dạo mệt mỏi, chuẩn bị tìm một nơi thư giãn rồi nghỉ ngơi một chút.

Khổ cho Lưu Lâm toàn thân cao thấp treo mười mấy cái túi lớn túi nhỏ, vóc người cao to bị những đống túi mua sắm này vây lại, có thể nói là không nhìn thấy sự hiện hữu của hắn, khiến người ta vừa nhìn đã thấy giống như mười mấy cái túi mua sắm cùng tụ lại một chỗ, đi phía sau hai người đẹp Lâm Phiên Phiên và Sương Sương này, tuyệt đối một trăm phần trăm khiến người khác phải ngoái đầu nhìn.

Sương Sương, cậu xem, đối diện có tiệm sushi, trông có vẻ rất ngon, chúng ta vào một lát đi.

Tìm chỗ một lúc, Lâm Phiên Phiên liếc mắt liền nhìn trúng tiệm sushi đối diện, xuyên qua lớp kính có thể thấy thiết bị lắp đặt bên trong vừa xa hoa vừa gọn nhẹ nhưng lại thanh nhã và rất hài hòa, rất thích hợp để nghỉ ngơi sau khi dạo phố mệt rồi.

Nhưng khi Lâm Phiên Phiên đi mấy bước, Sương Sương bên cạnh lại vẫn chưa phản ứng, Lâm Phiên Phiên không khỏi quay đầu, thấy Sương Sương bỗng nhìn chằm chằm vào đằng trước phía bên trái, vì vậy Lâm Phiên Phiên liền nhìn theo ánh mắt Sương Sương, thấy… Sở Mộng.

Thời gian này Triệu Dân Thường vẫn luôn thương lượng cùng Sở gia chuyện hôn sự của hắn và Sở Mộng, đương nhiên, với thân phận và lập trường của Sương Sương, nhìn thấy Sở Mộng, biểu cảm và tâm lý đều vô cùng phức tạp.

Nhưng điều khiến Lâm Phiên Phiên nghi ngờ lại là bản thân Sở Mộng, giờ này phút này, cô ta kinh ngạc đứng ở giữa đường, khẽ ngẩng đầu, quay 45 độ, không hề nháy mắt mà ngước nhìn tầng hai của tiệm sushi đối diện, mặt không chút thay đổi, vẫn không nhúc nhích, hoàn toàn mặc kệ trước sau trái phải cô ta có không ít người qua lại.

Vì vậy, Lâm Phiên Phiên không nói gì thêm, lại nhìn theo ánh mắt Sở Mộng lên tầng hai tiệm sushi đối diện, kết quả... cô nhìn thấy Giang Sa và Lâm Tinh Tinh, mà đối diện với cô ả, lại là Sở Quy Thôn và Sở Lý.

Bọn họ ngồi gần cửa sổ, rèm cửa sổ mở, xuyên qua cửa sổ thủy tinh trong suốt đặt sát đất, ở đối diện, Lâm Phiên Phiên thậm chí có thể thấy rõ từng biểu cảm trên mặt bốn người bọn họ, đương nhiên không nghe được bọn họ đang nói gì.

Nhưng, vừa nhìn thấy khung cảnh này, ý niệm đầu tiên của Lâm Phiên Phiên chính là... người lớn hai bên dẫn con cái hẹn nhau ở một nơi tốt đẹp hài hòa, ngồi đối diện với nhau, ngoại trừ đi xem mặt thì còn có thể là chuyện gì!

Chuyện này tự nhiên cũng giải thích lí do vì sao Sở Mộng xuất hiện ở đây, hơn nữa, còn đứng đờ ra đó bình tĩnh nhìn lên, không nói, cũng không cử động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.