Tổng Tài Lẳng Lơ, Tình Yêu Xấu

Chương 151: Chương 151: Cuối cùng cũng thuận lợi




Ngọn núi thực ra cũng không quá cao, cao chừng bằng căn nhà hai tầng, thế nhưng dưới ngon núi toàn là những phiến đá rắn chắc, góc cạnh sắc bén, kết cục A Ngưu vừa rơi xuống, lập tức máu bắn tứ tung, chết ngay tại chỗ.

Mà lúc đó chị Tiếu cũng ở đó, sau khi xác định được Ninh Á Nguyên đã chết, chị ấy cũng lao xuống chết ngay bên cạnh Ninh Á Nguyên, như là tình sâu như biển, như là khí khái như lửa.

Tất cả những người có mặt ở đó đều trợn tròn mắt kinh ngạc.

Kết cục như vậy, chắc chắn là ai cũng không thể ngờ được, mà thím Ngưu cho rằng bản thân đã dồn ép chết con trai mình, lại còn thêm một mạng của chị Tiếu, lập tức, khí huyết cuồn cuộn, một ngụm máu phun ra, hai mắt đảo điên, liền ngất đi.

Nghe được tất cả chuyện này, cả người Lâm Phiên Phiên đều cứng đờ ra.

Canht tượng chiều hôm qua nhìn thấy ở ruộng ngô, lần nữa xuất hiện trước mắt Lâm Phiên Phiên, chính là hôm qua, trong lòng cô còn khinh thường Ninh Á Nguyên, khinh thường sự vụng trộm của anh ta và chị Tiếu quả phụ, nhưng không ngờ rằng, thì ra tận sâu trong đáy lòng A Ngưu lại chân thành như vậy, sâu đậm như vậy.

Tự nhiên, nhớ lại mấy ngày trước, Ninh Á Nguyên cười thật thà nói: “Thực ra tôi cũng đã có người mình thích.”

Đúng vậy, anh ấy cũng có người mình thích, mà người đó chính là chị Tiếu, mà chị Tiếu cũng không hề phụ tình cảm sâu đậm của anh ta, lại còn lấy thân báo đáp, cái thời đại này, có tình yêu thuần khiết như vậy, đã là vô cùng hiếm thấy rồi.

Quay người lại, vùi đầu vào trong lòng Sở Tường Hùng, nước mắt Lâm Phiên Phiên chợt lặng lẽ rơi xuống.

Đời người vô thường như vậy, chỉ chốc lát mà có bao nhiêu biến đổi, sau này, cô nhất định sẽ cố gắng trân trọng Tường Hùng hơn.

Mà đồng thời trong lúc đó, ở thôn Ôn Ôn xa xôi kia, cũng đang diễn ra một bi kịnh tàn nhẫn.

Trận bị kịch này của thôn Ôn Ôn, phải kể từ sau khi đám người Triệu Dân Thường rời khỏi thôn Ôn Ôn.

Hôm đó, lúc Triệu Dân Thường ở thôn Ôn Ôn, ngày đêm cùng với Lưu Từ Nhi ở trong phòng mây mưa, thế nhưng, lúc anh ta rời khỏi thôn Ôn Ôn lại không chịu dẫn Lưu Từ Nhi đi cùng về thành phố, làm cho Lưu Từ Nhi khóc lóc rên rỉ đòi sống đòi chết ầm ĩ cả nửa tháng trời.

Rõ biết Triệu Dân Thường là kẻ phụ tình bội bạc người yêu, thế nhưng Lưu Từ Nhi vẫn là không kiềm nén được ngày đêm nhớ nhung Triệu Dân Thường, không chỉ có trái tim, mà là cả cơ thể.

Cái mà gọi là ăn rồi mới biết, con số hoan lạc không kể ngày đêm trong mười ngày qua cùng Triệu Dân Thường, đã làm Lưu Từ Nhi cảm nhận được sâu sắc khoái lạc của việc làm phụ nữ, cái cảm giác phiêu bồng lên chốn thần tiên đó, dư vị của khoái cảm đó, thực sự làm cô ta cả đời cũng không thể quên.

Thế nhưng sau khi Triệu Dân Thường rời đi, cái dư vị đó lại biến thành một loại dày vò.

Lưu Từ Nhi bắt đầu tự xử, bắt đầu nghĩ mọi cách để tự mình thỏa mãn bản thân.

Giữa trưa hôm nay, mọi người trong thôn sau khi bận rộn cả nửa ngày, lần lượt chìm vào giấc ngủ trưa như thói quen.

Lưu Từ Nhi nằm trên giường, lật qua lật lại như thế nào cũng không thể ngủ được, một là vì thời tiết hơi nóng, hai là vì... trong lòng cô ta vẫn còn ngọn lửa, ngọn lửa dục vọng, cô rất nhớ Triệu Dân Thường, rất muốn được Triệu Dân Thường yêu điên cuồng như trước.

Nhớ lại hình ảnh đã từng triền miên kịch liệt cùng Triệu Dân Thường, lửa dục bốc cháy toàn thân, càng nghĩ càng khó chịu, càng nghĩ càng trống rỗng, thế là, cô lại bắt đầu cởi bỏ quần áo trên người ra, nhắm mắt lại, thò ngón tay về phía giữa hai chân.

Thế nhưng lại không nhìn thấy, ở chỗ cửa sổ phòng cô, có một đôi mắt đang lấp láp sáng rực khác thường vẫn luôn nhìn trộm cô.

Mà chủ nhân của đôi mắt này, chính là Tam Mận Từ.

Từ sau khi Triệu Dân Thường đi, Tam Mận Từ luôn kìm chế, tìm thời cơ để hành động.

Không còn nghi ngờ gì nữa, giây phút này, chính là cơ hội thích hợp nhất,

Không do dự nữa, hai tay Tam Mận Từ bám chắc vào khung cửa sổ, toàn thân dùng lực nhảy lên, vô cùng linh hoạt trèo vào phòng của Lưu Từ Nhi.

Động tác của Tam Mận Từ vô cùng khẽ, mà Lưu Từ Nhi lại đang nhắm mắt hưởng thụ khoái cảm do chính mình tạo ra, đến khi Tam Mận Từ đi đến bên giường cô, cô vẫn không hề hay biết.

Tam Mận Từ đã ngấm ngầm chịu đựng từ rất lâu rồi, cuối cùng vào thời khắc này cũng bộc phát.

Không hề có khúc dạo đầu nào hết, Tam Mận Từ nhào lên Lưu Từ Nhi ở trên giường, một tay bịt chặt miệng Lưu Từ Nhi, thẳng lưng lên, liền vô cùng dễ dàng xâm nhập vào bên trong Lưu Từ Nhi.

“A…”

Lưu Từ Nhi bỗng mở to mắt, định vùng vẫy nhưng Tam Mận Từ đã lao nhanh điên cuồng ở trên người cô rồi.

Nhìn thấy khuôn mặt rỗ và lồi lõm của Tam Mận Từ, Lưu Từ Nhi suýt chút nữa nôn hết cả ruột gan ra ngoài, lúc đầu cô còn ra sức muốn vẫy vùng, thế nhưng từ từ, cơ thể lại truyền đến cái dư vị được lấp đầy quen thuộc, lập tức khiến cô vùng vẫy càng lúc càng mạnh.

Cuối cùng, một chút phòng tuyến cuối cùng, ở trong khoái cảm tuôn ra như nước này cũng sụp đổ, Lưu Từ Nhi nhắm mắt phó mặc số phận, coi người đàn ông đang đè lên người mình là Triệu Dân Thường, đến cuối cùng, cô ấy lại bắt đầu phối hợp theo, bắt đầu chủ động…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.