Dì khó chịu ở đâu, cháu lập tức đưa dì đi bệnh viện.
Lâm Phiên Phiên bị bộ dạng bất thường của Giang Sa dọa sợ, vừa nói chuyện, vừa muốn đỡ Giang Sa ra ngoài.
Đừng... dì không muốn đi bệnh viện... dì, dì không thể đi...
Ai ngờ Giang Sa lại đẩy Lâm Phiên Phiên ra, vịn tường thở hổn hển, tay lập tức run rẩy bắt đầu tìm kiếm trong túi của mình, nhưng đổ toàn bộ đồ trong túi xách của bà ra cũng không tìm được thứ bà muốn, lập tức, ngay cả sức để đứng cũng không có.
Dì tìm cái gì, dì nói cho cháu biết, cháu tìm giúp dì...
Thấy Giang Sa như vậy, Lâm Phiên Phiên không rõ mình khổ sở hay thấy thế nào, chỉ là, trong lòng rất khó chịu, rất không thoải mái.
Trong túi không có... Đã ăn hết rồi... Về nhà... Nhanh đưa dì về nhà...
Giang Sa thống khổ khuôn mặt đều sắp vặn vẹo rồi, nhéo vạt áo ngực Lâm Phiên Phiên thật chặt, đứt quãng khẩn cầu.
Được được, cháu đưa dì về nhà.
Lâm Phiên Phiên hầu như không chút suy nghĩ liền đáp ứng, sau đó, đỡ Giang Sa ra khỏi tiệm sushi, sau đó đón một chiếc xe đến thẳng biệt thự Mạc gia.
Trên xe, tài xế lái xe không ngừng liếc trộm Lâm Phiên Phiên và Giang Sa ở phía sau qua gương xe.
Sắc mặt Giang Sa đã tái nhợt, thỉnh thoảng toàn thân co quắp, trong cổ họng rên thấp, nếu không phải là Lâm Phiên Phiên vẫn ôm chặt bà, ước chừng bà đã nổi điên.
Thấy tài xế trẻ tuổi cứ không ngừng liếc trộm, Lâm Phiên Phiên có chút không vui nói: Anh này, anh nhìn cái gì, bạn tôi phát bệnh, trên người không mang thuốc, làm phiền anh chuyên tâm chút, lái nhanh chút.
Tài xế trẻ tuổi kia trù trừ hồi lâu, rốt cuộc mở miệng nói: Cô à, tôi thấy người bạn này của cô không giống như là phát bệnh, ngược lại giống như... nghiện ma túy rồi phát tác, tôi có đứa em họ không học hành cho tốt, lầm lạc vào con đường hút bạch phiến, mỗi lần phát tác, giống y như người bạn này của cô vậy...
Một lời đánh thức người trong mộng, Lâm Phiên Phiên ở phía sau đã không nghe được tiếp vị tài xế tuổi còn trẻ này đang nói gì.
Giống như lời hắn nói, trạng thái lúc này của Giang Sa đâu giống như bệnh cũ tái phát gì, căn bản là nghiện ma túy rồi phát tác mà!
Tim Lâm Phiên Phiên lập tức chìm xuống đáy biển, trong lúc bất chợt, không thể thốt ra nổi một chữ.
Xe dừng lại tại biệt thự Mạc gia, tài xế trẻ tuổi kia thu tiền xong liền chạy vội đi như trốn, tựa hồ rất sợ dính dáng tới kẻ nghiện. Vốn dĩ Giang Sa đã bị hành hạ cả người đều gần như tan rã, nhưng vừa thấy mình rốt cuộc về tới phòng ngủ của mình hai mắt bà lập tức tỏa sáng, cũng không kịp lo đến Lâm Phiên Phiên vẫn còn ở đó, lảo đảo chạy vọt tới trước bàn trang điểm của bà, xoay tám vòng có quy luật năm vòng trước ba vòng sau đối với chậu hoa màu xanh lục phía trên, sau đó, chỉ nghe thấy cạch một tiếng, bàn trang điểm đột nhiên tự động dịch sang trái một mét, sau đó lộ ra một ô trống chìm trong phía sau vách tường.
Ô trống không lớn, rộng chừng một thước dài chừng một mét, vuông vắn, nhưng thứ bên trong lại khiến Lâm Phiên Phiên nhìn mà giật giật con ngươi - bình thuốc lá, thuốc lá đủ loại màu, thuốc dạng tẩu, dạng bột trắng, còn có một vài bình nhỏ kỳ lạ, bên trong chứa chất lỏng thần bí đủ các loại màu sắc, trông như đang tự tinh chế một thứ gì đó.
Nhìn đến đây, Lâm Phiên Phiên có không chịu tin tưởng nữa, cũng không thể không thừa nhận, vị tài xế tuổi còn trẻ vừa rồi nói không hề sai.
Giang Sa nhìn thấy mấy thứ bên trong ô trống này cũng lập tức tỉnh táo hơn, lấy ra một gói thuốc lá trong đó một bao thuốc lá hình thức tuyệt đẹp, rút từ bên trong ra một điếu, thuần thục châm lửa, hút, sau đó thở ra khói, ánh mắt mê ly.
Lâm Phiên Phiên ngơ người tại chỗ, kinh ngạc nhìn vẻ mặt say sưa của Giang Sa, hai chân như bị đổ chì, rõ ràng muốn tiến lên ngăn cản hành động này của Giang Sa, nhưng lại bất động.
Đến lúc này, Giang Sa trong mắt của cô, không còn hình tượng tốt gì đáng nói.
Giờ khắc này, Lâm Phiên Phiên thậm chí cảm thấy Giang Sa trông còn khiến người ta khó chịu hơn bà Lâm - Lý Mịch Hương.
Lại không biết, cùng lúc đó, trong tiệm sushi, Sở Quy Thôn đợi Giang Sa lâu không về, đang muốn rời đi cùng Sở Lý, đột nhiên cũng xảy ra tình trạng giống y như Giang Sa, gần như theo bản năng, Sở Quy Thôn lập tức móc ra thuốc lá Giang Sa đặc chế cho ông mà chính ông vẫn mang theo người, trốn vào WC liên tiếp hút bảy, tám điếu, Tiên Phong mới chậm rãi ổn định, tay run rẩy mới chậm rãi bình phục.
Nhìn đầu mẩu thuốc lá đầy đất chỗ trước bồn cầu, Sở Quy Thôn đột nhiên có chút ngẩn ngơ, từ khi nào, ông lại hút nhiều thuốc như vậy một lần chứ? Hơn nữa chính ông căn bản không khống chế được!
Sở Quy Thôn ông đời này, không uống rượu, không đánh bạc, duy độc chỉ thích hút thuốc.
Bởi vì ông thích tư thế thở ra khói lúc hút thuốc, ông vẫn luôn cảm thấy, một người đàn ông lúc hút thuốc mới là lúc gợi cảm nhất cuốn hút nhất.