Tổng Tài Lẳng Lơ, Tình Yêu Xấu

Chương 397: Chương 397: Cuốn vào thị phi




Sở Tường Hùng thấy đợi cũng đã hai ba tiếng đồng hồ, bất ngờ của Lâm Phiên Phiên vẫn chưa xuất hiện, không chịu ngồi yên được nữa, “Em yêu, rốt cuộc em muốn anh xem gì nào, chúng ta ngồi đây cũng gần ba tiếng đồng hồ rồi.”

Trong lòng Lâm Phiên Phiên vốn bất an bởi vì câu hỏi của Sở Tường Hùng mà càng cảm thấy bất an hơn, vội vàng móc điện thoại ra, ấn gọi số điện thoại của Phiên Nhàn.

Từ trước đến nay Lâm Phiên Phiên luôn biết rõ Phiên Nhàn yêu thương đứa con nuôi Táp Táp sâu sắc nhường nào, tưởng chừng như còn dốc hết lòng hơn cả con ruột, vì vậy, sợ rằng Phiên Nhàn nghĩ nhiều nên trước giờ Lâm Phiên Phiên không muốn nói nhiều về chuyện để Táp Táp nhận lại bố ruột của mình, vì vậy hôm nay cô đã đợi hai ba tiếng đồng hồ cũng không gọi điện thoại thúc dục Phiên Nhàn, nhưng tình hình trước mắt rõ ràng có điều gì đó không đúng.

Khi điện thoại vừa gọi đi, đầu dây bên kia lại truyền đến giọng nói nhắc Phiên Nhàn đã tắt máy, Lâm Phiên Phiên bỗng giật mình, lẽ nào Phiên Nhàn đã xảy ra chuyện gì?

Lâm Phiên Phiên vội vàng gọi điện cho Dạ Thân Sinh.

Từ khi Phiên Nhàn đưa Táp Táp đến sống tại thành phố A, Dạ Thân Sinh cũng vẫn luôn ở thành phố A, mối quan hệ của hai người lúc mơ hồ lúc bí ẩn, làm cho người ta không thể nhìn thấu, nhưng không thể phủ nhận rằng người biết rõ về hành tung của Phiên Nhàn không ai khác chính là Dạ Thân Sinh, bởi vì sự coi trọng Phiên Nhàn của Dạ Thân Sinh một người bình thường cũng có thể hiểu được.

Nhưng lại không nghĩ rằng, ngay đến cả điện thoại của Dạ Thân Sinh cũng trong tình trạng tắt máy.

Lâm Phiên Phiên lúc này mới hoảng hốt!

Vội vàng gọi điện thoại cho Hàn Phiêu.

Lần này cuối cùng cũng đã gọi được, nhưng đợi mãi cũng không có ai nghe máy, Lâm Phiên Phiên vội vàng đến khoang mắt cũng đỏ rực.

Sở Tường Hùng ở một bên nhìn Lâm Phiên Phiên gọi từng cuộc điện thoại, hơn nữa sắc mặt càng lúc càng cuống cuồng, mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng trực giác mách bảo anh tinh thần Lâm Phiên Phiên lúc này đang rất rối loạn, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó.

“Em yêu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, em nói cho anh biết, anh sẽ giải quyết.”

Sở Tường Hùng lo lắng nhìn Lâm Phiên Phiên.

Lâm Phiên Phiên ngước mắt lên, trong mắt cô bỗng lóe lên sự vui mừng, đúng vậy, sao cô có thể quên được, Sở Tường Hùng đang ở bên cạnh cô, nếu như Phiên Nhàn và Táp Táp thực sự đã xảy ra chuyện gì trong thành phố A, với thân phận là thị trưởng thành phố A, Sở Tường Hùng nhất định có thể giúp đỡ, Lâm Phiên Phiên đang định nói ra sự lo lắng của mình, đầu dây bên kia bỗng nhiên nhận máy.

Người nghe máy không phải Hàn Phiêu, mà chính là A Tử.

“Hàn Phiêu đang phải đón tiếp khách hàng, điện thoại để trong phòng làm việc, Lâm Phiên Phiên, cô có chuyện gì, nếu như tiện nói ra thì cứ nói thẳng, tôi sẽ chuyển lời giúp cô.”

Trước giờ A Tử vẫn luôn nói trực tiếp và đơn giản như vậy.

Về chuyện trong điện thoại vang lên giọng của A Tử, Lâm Phiên Phiên cũng không ngạc nhiên, từ sau khi cô bước chân vào nhà họ Sở, mọi chuyện trên dưới của công ty Phi Thiên đều do Hàn Phiêu xử lí giúp, còn A Tử đã theo từ bên Hàn Quốc đến tận đây, Lâm Phiên Phiên cũng đã trực tiếp sắp xếp cho cô ấy trở thành thư ký bên cạnh Hàn Phiêu, muốn để cho hai người có cơ hội, vì vậy cho dù lúc này A Tử dùng điện thoại của Hàn Phiêu dịu dàng nói Hàn Phiêu đang tắm đi nữa cô cũng sẽ vui vẻ.

Đương nhiên bây giờ, Lâm Phiên Phiên không còn tâm trạng để nghĩ chuyện đó có thật hay không, vội vàng tiếp lời: “A Tử, không có gì không tiện cả, là như thế này...”

Lâm Phiên Phiên nói hết tình hình bên cô và điều cô lo sợ, hỏi A Tử và Hàn Phiêu có biết Phiên Nhàn bây giờ đang ở đâu không?

A Tử nghe xong, sự việc thực sự có gì đó bất thường, nhưng cô ấy cũng không biết rõ tình hình, nên vội vàng cầm điện thoại gõ cửa phòng họp mà Hàn Phiêu đang đón tiếp khách, để Hàn Phiêu đích thân nghe điện thoại của Lâm Phiên Phiên.

Nhưng không nghĩ rằng, Hàn Phiêu cũng không biết chuyện.

Bây giờ những người ngoài cuộc cũng không thể ngồi tiếp được nữa, vừa tan họp xong, liền vội vàng đứng dậy, đi đến câu lạc bộ Aisini, bởi vì đó chính là sản nghiệp lớn nhất của Dạ Thân Sinh ở thành phố A, ngoài những lúc ngày thường ở bên Phiên Nhàn, rất nhiều lúc Dạ Thân Sinh cũng đều ở Aisini xử lý những vụ việc của các bang hội trên khắp cả nước.

Aisini không làm việc vào ban ngày, bình thường người ta sẽ không cho phép đi vào, nhưng người phụ trách quản lý Aisini quen biết Lâm Phiên Phiên, hơn nữa Dạ Thân Sinh cũng từng nhắc với ông ta, nếu như ngày nào đó thấy Lâm Phiên Phiên đến tìm thì phải tiếp đón cô như đang tiếp đón Phiên Nhàn.

Bởi vì Lâm Phiên Phiên là người mà Phiên Nhàn có thể bất chấp tất cả để bảo vệ, vì vậy, anh ta cũng muốn giúp Phiên Nhàn bảo vệ Lâm Phiên Phiên tốt hơn, mặc dù như vậy làm cho trong lòng anh ta cũng có chút chua xót, nhưng anh ta biết anh ta bắt buộc phải như vậy. Đương nhiên câu này, Dạ Thân Sinh không thể nào nói với quản lý của mình.

Một đám người Lâm Phiên Phiên đi vào Aisini nói thẳng muốn lập tức gặp mặt Dạ Thân Sinh, người phụ trách quản lý do dự một hồi lâu, mới nói: “Cô Lâm, vốn dĩ chuyện này tôi không thể nói, nhưng người hỏi là cô, nên tôi nghĩ dù tôi nói ra thì ông chủ cũng không trách tôi, thực ra ba tiếng trước ông chủ đã đem theo hơn trăm anh em rời khỏi đây, hơn nữa, đều là vội vàng lựa chọn, mặc dù ông chủ không nói sẽ đi làm gì, nhưng bây giờ nghĩ lại, có thể có liên quan đến bà chủ Phiên Nhàn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.