Mặc dù mấy lời này của Hứa Thịnh hoàn toàn là giả dối, rõ ràng tất cả là kết quả mà hắn với Mạc Tiểu Vang dàn dựng ra, nhưng hắn bắt buộc phải làm người tốt một chút. Nếu không, để Sở Quy Thôn phát hiện ra có điều gì không đúng thì mọi chuyện sẽ không dễ dàng nữa.
Sở Quy Thôn là một người có chủ kiến, Hứa Thịnh nhẹ nhàng khuyên bảo vài câu cũng không làm ông ta có chuyển biến gì. Gạt gạt tàn điếu thuốc lá trên tay, Sở Quy Thôn mặt không chút biểu cảm nói: Ngày mai Tường Hùng sẽ cùng cô ta đính hôn, ta tuyệt đối sẽ không để cô ta mang trong mình cái thai của người khác mà đính hôn với Tường Hùng con trai ta. Như thế chẳng phải là mối nhục cho Tường Hùng, cho Sở gia hay sao? Vả lại không phải anh cũng nói chỉ là có thể chứ không phải nhất định sẽ xảy ra chuyện à. Từ cái khoảnh khắc cô ta dám bước chân vào nhà họ Sở này, cô ta nên biết đó là một nước cờ nguy hiểm, nếu như cô ta đã dám mạo hiểm, thì ta có gì mà không dám chứ?
Hứa Thịnh trầm mặc một lúc, không nói thêm lời nào nữa.
Lúc này, bên ngoài trời đã tối dần, ánh đèn nê-ông thắp sáng cả một góc trời, nhuốm màu hoa lệ cho thành phố phồn vinh.
Cùng lúc điện thoại Hứa Thịnh bất ngờ vang lên hồi chuông.
Hứa Thịnh tỏ ý xin lỗi với Sở Quy Thôn: Bác, cháu ra ngoài nhận điện thoại một chút.
Sở Quy Thôn gật đầu, Đi đi.
Hứa Thịnh đi vào trong phòng, tiện tay tắt chuông điện thoại đi, bởi vì vốn dĩ không phải có người gọi tới. Hồi chuông ban nãy chẳng qua chỉ là anh ta cố tình đặt chuông báo, nhằm lấy cớ tạm thời rời khỏi Sở Quy Thôn để gọi một cuộc điện thoại cực kỳ quan trọng.
Cuộc điện thoại này tất nhiên là gọi cho Sở Tường Hùng.
Đương nhiên không phải là thông báo để Sở Tường Hùng tới cứu Lâm Phiên Phiên, mà là… hẹn Sở Tường Hùng tới Asine FLubuống rượu.
Còn bên phía Sở Tường Hùng, mặc dù đã tan làm từ lâu nhưng anh vẫn ngồi lì ở bàn làm việc, không muốn về nhà, vừa nghĩ tới Lâm Phiên Phiên sáng nay lén lút gặp Hoắc Mạnh Lam sau lưng anh, lại còn lừa gạt mình, Sở Tường Hùng hết sức bực bội, nhưng anh lại không thể bộc lộ ra ngoài, vì anh lo sẽ làm kích động tới bệnh tình của Lâm Phiên Phiên.
Đúng lúc này Hứa Thịnh lại gọi tới, vì vậy Sở Tường Hùng chẳng nghĩ ngợi gì liền đồng ý luôn, sau đó còn bảo Hứa Thịnh gọi Mạc Tiên Lầu tới.
Nghĩ đi nghĩ lại thì mấy ngày nay anh luôn luôn bên cạnh Lâm Phiên Phiên, cũng chẳng nhớ nổi là đã bao lâu không ra ngoài uống rượu cùng các anh em rồi.
Cứ thế Sở Tường Hùng lại ôm nỗi giận hờn mà đi tới Asine FLub.
Nhưng lúc anh đầy cửa bước vào, người đang đợi anh không phải là Hứa Thịnh và Mạc Tiên Lầu, cả căn phòng đó chỉ có một mình Mạc Tiểu Vang.
Hôm nay Mạc Tiểu Vang trang điểm hết sức xinh đẹp, một chiếc váy chữ V màu mận chín, những đường nét gợi cảm nhất trên cơ thể là bộ ngực và đôi chân dài thon mịn đều để lộ ra ngoài. Dưới ánh sáng dịu dàng của căn phòng, mỗi tấc da thịt mĩ miều phơi bày ra ngoài như thêm một phần mờ ám, hấp dẫn người khác hơn bất cứ lúc nào.
Tiểu Vang…
Sở Tường Hùng sững người một khắc, sau đó lập tức thu lại ánh nhìn, nhíu mày nói: Tại sao em lại ở đây? Hứa Thịnh với Tiên Lầu đâu rồi?’
Thấy Sở Tường Hùng không hề bị sắc đẹp của bản thân mê hoặc, Mặc Tiểu Vang không tránh khỏi có chút thất vọng, liền đứng dậy, uyển chuyển bước tới bên Sở Tường Hùng, đôi mắt tràn đầy tình ý nhìn anh nói: Tường Hùng, tối nay sẽ chỉ có hai chúng ta, có được không? Mấy năm nay, em rất nhớ anh!
Vừa nói hai tay vừa ôm lấy thắt lưng Sở Tường Hùng, định dựa đầu vào ngực anh.
Tiểu Vang, em đừng như thế!
Sở Tường Hùng giữ lấy vai Tiểu Vang đẩy cô ta ra, sau đó lùi lại hai bước, nghiêm mặt nói: Ngày mai anh đính hôn rồi, em đừng có làm loạn nữa được không? Chuyện giữa chúng ta sớm đã đi vào dĩ vãng rồi, một người ưu tú như em nhất định có thể tìm được người tốt hơn anh nhiều.
Không, em không muốn, bọn đàn ông đó toàn là đồ bỏ đi, không ai sánh được với anh cả, em chỉ cần anh thôi.
Mạc Tiểu Vang lại lần nữa dướn người ôm lấy Sở Tường Hùng, giọng nói tràn đầy tình cảm: Tường Hùng, trước đây là em không tốt, em không nên rời xa anh đi du học. Bây giờ em đã quay về rồi, quay về bên cạnh anh, xin anh, xin anh đừng rời xa em, chúng ta hãy làm lại từ đầu đi!
Bốn năm nay rời xa Sở Tường Hùng, Mạc Tiểu Vang đã nhiều lần thử qua lại với người đàn ông khác. Nhưng từng có người bạn trai cả về thân thế và tư chất đều vô vùng ưu tú như Sở Tường Hùng, tiêu chuẩn lọt vào được vào mắt xanh của cô ta lại càng ngày càng cao, cho nên cuối cùng những người đàn ông kia đừng nói là vượt qua Sở Tường Hùng, đến so ra cũng còn kém cạnh vài phần.
Đi một vòng trái đất, đến cuối cùng, cô ta không thể phủ nhận rằng Sở Tường Hùng mới là đối tượng ưu tú lý tưởng nhất, cho nên cô ta quyết không buông tay.
Thích là phải có bằng được, cho dù có phải đi cướp cũng phải nắm trong tay, đây là nguyên tắc trước nay của cô ta.