Tổng Tài Lẳng Lơ, Tình Yêu Xấu

Chương 352: Chương 352: Đêm khuya phá cửa




“Sở Tường Hùng, anh sẽ phải hối hận, nhất định anh sẽ phải hối hận những gì làm với em hôm nay!”

Mạc Tiểu Vang mặt mày dữ tợn, buông một câu xong thì không nói gì nữa. Việc đã đến nước này, có nói nhiều thêm cũng chỉ khiến mọi việc càng tệ hơn. Cô ta hung hăng chen qua đám người, vô cùng chật vật vọt ra đại sảnh.

Nhưng không ngờ vì chạy quá nhanh mà giày lại quá cao, khiến cô ta bị trật chân, ngã sõng soài trước mặt bao người. Mạc Tiểu Vang chẳng ai đụng vào cũng ngã, cô ta vừa bực vừa hận, vừa giận vừa thẹn, chỉ mong có cái lỗ nào dưới đất để chui xuống, cuối cùng chỉ đành cắn răng tự bò dậy, khập khiễng bước ra sảnh tiệc.

Từ đầu đến cuối không một ai đến đỡ Mạc Tiểu Vang, nhìn bóng lưng run rẩy của cô ta, tiếng chỉ trỏ bàn tán của mọi người chẳng những không nhỏ lại mà càng lúc càng lớn. Chỉ trong một đêm, Mạc Tiểu Vang coi như tự rước tiếng xấu về cho chính mình!

Sau khi Mạc Tiểu Vang chật vật rời đi, Lâm Phiên Phiên ở phía sau luôn im lặng nãy giờ đang đứng khoanh tay, đăm chiêu nhìn Sở Tường Hùng.

Anh bị cô nhìn không khỏi có chút ngượng ngùng, nhướng mày cười một tiếng: “Nhìn anh làm gì thế, có phải đột nhiên phát hiện anh đẹp trai siêu cấp vũ trụ không?”

Lâm Phiên Phiên phì cười trước lời trêu chọc của anh, sau đó nghiêm túc nói: “Tường Hùng, em mới phát hiện, thì ra anh không chỉ xấu xa ở mức bình thường đâu!”

Vốn dĩ Lâm Phiên Phiên cho rằng đây là cuộc chiến giữa hai người phụ nữ là cô và Mạc Tiểu Vang, mặc dù cô đoán trước được nguy cơ nên đã tháo chiếc nhẫn của mình ra, nhưng tối đa cũng chỉ có thể đánh tay ngang với Mạc Tiểu Vang. Không ngờ Sở Tường Hùng cũng đoán được chuyện này, hơn nữa còn nghĩ ra kế sách giành chiến thắng, anh bỏ chiếc nhẫn của cô vào ly rượu vang đầy rồi sai người đưa đến cho Mạc Tiểu Vang, đây đúng là một chiêu gậy ông đập lưng ông vô cùng đẹp mắt!

Sở Tường Hùng mỉm cười nhìn Lâm Phiên Phiên với ánh mắt vô cùng chăm chú: “Anh đã nói là sau này sẽ bảo vệ em, sẽ không để người khác làm tổn thương em dù chỉ một chút, anh nhất định nói được làm được, sẽ không để chuyện như bốn năm trước xảy ra.”

Lỗi lầm bốn năm trước đã khiến Sở Tường Hùng sụp đổ một lần, nếu không phải Lâm Phiên Phiên cho anh thêm một cơ hội thì có lẽ anh đã phải nuối tiếc cả đời.

Còn đối với Mạc Tiểu Vang, ngay từ khi biết chuyện năm xưa cô ta bày mưu tính kế hại Lâm Phiên Phiên đánh mất đứa con trong bụng, tất cả ân tình giữa họ đã không còn nữa. Chuyện đuổi cô ta ra khỏi nhà với hai bàn tay trắng vốn là hình phạt dành cho cô ta, không ngờ Mạc Tiểu Vang chẳng những không tỉnh lại mà ngược lại còn ngày một thậm tệ hơn. Anh há có thể khoan dung với cô ta nữa. Hôm nay coi như chỉ là một sự trừng phạt nhỏ, nếu như còn có lần sau, anh sẽ không tha thứ như hôm nay đâu.

Sau đó, dưới sự yêu cầu của Sở Tường Hùng, Lâm Tinh Tinh trịnh trọng nói lời xin lỗi với Lâm Phiên Phiên. Bấy giờ Sở Tường Hùng mới thỏa mãn đưa Lâm Phiên Phiên rời đi.

Nhưng Lâm Phiên Phiên không biết, trong lúc cô đang được rửa sạch nỗi oan bị người ta hãm hại trong bữa tiệc thì người tạm biệt mọi người về trước để chăm sóc Tiểu Trạc là Sương Sương lại gặp phải bước ngoặt quan trọng trong cuộc đời, chuyện này đối với Sương Sương cũng không biết nên nói là vui hay buồn.

Đón Tiểu Trạc từ nhà trẻ về, Sương Sương vẫn như thường ngày làm bài tập cùng bé, sau đó xem hoạt hình, ăn cơm tối, tắm rửa, rồi hát ru bé ngủ.

Đêm rất yên tĩnh.

Sương Sương mặc bộ đồ ngủ màu tím, đứng ở cửa sổ sát đất trong phòng ngủ tầng hai. Dưới ánh trăng và ánh đèn vàng dịu, Sương Sương có thể nhìn rõ Lưu Lân mặc đồng phục bảo vệ đứng thẳng trước cổng, khuôn mặt cậu ấy vô cùng đẹp trai, lông mày như vẽ, dáng người mạnh mẽ cố chấp. Cô nhìn mãi nhìn mãi, đột nhiên cảm thấy trên má lành lạnh, thì ra cô lại rơi lệ.

“Bíp!” Tiếng còi xe cắt ngang màn đêm yên tĩnh, Triệu Dân Thường đã trở lại. Triệu Dân Thường không xuống xe một mình, đồng hành cùng hắn là một người phụ nữ xinh đẹp. Triệu Dân Thường có vẻ đã uống rất nhiều rượu, người phụ nữ kia phải dìu hắn đi vào biệt thự.

Sương Sương nhìn thấy hết tất cả, cô lặng lẽ kéo mành cửa xuống rồi tắt đèn đi ngủ.

Cả tháng nay, tâm trạng của Triệu Dân Thường có vẻ không tốt, hắn thường xuyên uống say mèm rồi mới về nhà, mỗi ngày đều dẫn về nhiều cô gái khác nhau. Sương Sương đã quen với điều đó, cô đã không còn thấy tức giận hay bất kỳ cảm xúc gì.

Nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, Sương Sương mới nằm được khoảng mười phút, đang lim dim ngủ thì cửa phòng bị đập mạnh, cô giật mình bật dậy. Ngoài cửa vọng vào tiếng cười điên cuồng của Triệu Dân Thường, “Lâm Sương Sương, cô cút ra đây ngay cho tôi. Hôm nay tôi có hứng chơi 3P mà đang thiếu người, mở cửa ra đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.