Tổng Tài Lẳng Lơ, Tình Yêu Xấu

Chương 432: Chương 432: Đến có chuẩn bị




Giọng nói giễu cợt tràn đầy hận ý và địch ý, âm thanh vừa dứt thì người cũng xuất hiện, lại còn là người mặc quần áo, đội mũ và đeo khẩu trang của công nhân vệ sinh. Người đó chính là Mạc Tiểu Vang, một tay cô ta cầm micro, vừa nói vừa thản nhiên bước về phía Hoa Hữu Sơn và Lâm Phiên Phiên.

“Mạc Tiểu Vang!” Con ngươi của Lâm Phiên Phiên co rụt lại, nhìn một cái là nhận ra ngay đó là Mạc Tiểu Vang, nhưng lại không dám khẳng định, bởi vì cô cứ cảm thấy Mạc Tiểu Vang ở trước mắt này có gì đó là lạ, có vẻ như không giống trước kia cho lắm. Mặc dù Mạc Tiểu Vang bịt kín từ đầu tới chân đến mức gió thổi cũng không lọt vào được, nhưng Lâm Phiên Phiên vẫn có thể nhận ra sự khác biệt của cô ta, nhất là giọng nói ấy, mới chỉ không gặp mấy tháng thôi mà lại già nua như mấy chục năm, chẳng khác nào bếp lò bị thủng, khó nghe vô cùng.

Hơn nữa Mạc Tiểu Vang còn nói những lời đó, chẳng lẽ cô ta biết điều gì sao? Lâm Phiên Phiên không khỏi thấp thỏm, cô loáng thoáng cảm thấy chuyện bố cô xuất hiện ở đây hôm nay cũng có liên quan tới Mạc Tiểu Vang, cô ta đến đây có chuẩn bị.

Nghe thấy tiếng lẩm bẩm của Lâm Phiên Phiên, Sở Tường Hùng không khỏi nhíu mày, quan sát Mạc Tiểu Vang từ trên xuống dưới nhiều lần. Nếu không nghe thấy Lâm Phiên Phiên nói ra tên của Mạc Tiểu Vang thì thực sự là Sở Tường Hùng không thể nhận ra người phụ nữ ăn mặc xấu xí, giọng nói khó nghe này chính là Mạc Tiểu Vang.

Nhưng dù người phụ nữ này có phải là Mạc Tiểu Vang hay không, thì những gì cô ta nói cũng đều thành công khiến anh thấy hứng thú. Sở Tường Hùng cũng rất muốn biết bố ruột của Lâm Phiên Phiên là ai, chuyện liên quan tới người con gái mà mình yêu, anh không để tâm cũng không được.

Đương nhiên, rất nhiều người ở đây cũng đều tò mò, người cảm thấy hứng thú nhất đương nhiên phải kể tới Hoa Hữu Sơn.

Hôm nay mặt mũi của ông ta đã mất hết rồi, ông ta phát hiện mình hận nhà họ Mạc vô cùng. Mặc dù bây giờ Lâm Phiên Phiên đã được coi là người nhà họ Sở, nhưng chuyện cô là con gái của Giang Sa lại không thể thay đổi được. Vì để vớt vát lại chút mặt mũi, ông ta không thể làm gì khác hơn là tạm thời kéo cả nhà họ Sở vào.

Vì thế, Hoa Hữu Sơn tiếp lời của Mạc Tiểu Vang: “Bác gái này, ý của bác là sao, có thể nói rõ ra được không?”

Đối với Hoa Hữu Sơn, ông ta ăn nói như thế với một nhân viên vệ sinh đã là vinh dự lớn lao cho người đó rồi, nhưng rơi vào tai Mạc Tiểu Vang thì lại khiến cô ta tức giận tới mức suýt nữa thì hộc cả máu.

“Bác gái? Ông…” Hai chữ này hoàn toàn đả kích đến Mạc Tiểu Vang, dù tức tối đến tột cùng, nhưng cô ta biết hiện tại không thể phát cáu được. Cô ta hít sâu một hơi, xoay người liếc nhìn mọi người, rồi nói ra sự thật khó tin vào trong micro: “Lâm Phiên Phiên chính là con gái riêng của Giang Sa và Sở Quy Thôn.”

Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Sở Quy Thôn, người vẫn luôn không quan tâm đến mọi chuyện.

Ngay sau đó, tiếng thét chói tai vọng lại từ đám đông: “Trời ạ, nếu Lâm Phiên Phiên là con riêng của Sở Quy Thôn, thì chẳng phải cô ta và Sở Tường Hùng chính là anh em ruột hay sao? Nhưng tôi nghe nói họ còn có con trai với nhau rồi mà, thế này là loạn luân rồi.”

“Đạo đức xuống cấp, đạo đức xuống cấp quá, một người loạn luân với em gái mình thì sao xứng làm thị trưởng của tỉnh ta.”

“Đúng vậy.”

Mỗi người một câu, tất cả đều chĩa mũi dao về phía Sở Tường Hùng.

Mà Sở Tường Hùng thì đã ngây người ra, ngay sau đó, anh cười lạnh một tiếng khinh thường.

“Nực cười, đúng là nực cười! Xem ra cô là Mạc Tiểu Vang thật rồi!” Trừ cô ta ra, còn có ai có thể nghĩ ra được lời nói dối ác độc đến thế!

Nhưng khi thấy sắc mặt tái nhợt như không kịp trở tay của Lâm Phiên Phiên và Sở Quy Thôn, câu nói của Sở Tường Hùng dần trở nên run rẩy. Anh vươn tay xoay mặt Lâm Phiên Phiên lại đối diện với mình. Bảo bối, chẳng lẽ… Chẳng lẽ những gì Mạc Tiểu Vang nói là sự thật sao?

Chỉ là một câu nói đơn giản nhưng Sở Tường Hùng lại không nói thành lời. Anh rất hiểu Lâm Phiên Phiên, từ nét mặt của cô, anh đã đoán được đáp án.

Lâm Phiên Phiên lắc đầu, cô lắc đầu liên tục, nhưng lúc này cô cũng không biết phải giải thích thế nào. Chẳng lẽ bảo cô phải nói ra rằng anh không phải con trai của Sở Quy Thôn, vậy nên đừng lo lắng, anh và cô không phải anh em ruột.

Không, so ra thì, sự thật này càng thêm tàn nhẫn.

Cuối cùng Sở Quy Thôn cũng nổi giận, ông ta đứng lên, chỉ vào Mạc Tiểu Vang nói lạnh lùng: “Bà điên này ở đâu ra mà tới đây ăn nói lung tung vậy. Người đâu, đuổi ả ra cho tôi!”

Ông ta vừa dứt lời, hai người đàn ông lực lưỡng bước về phía Mạc Tiểu Vang.

“Tất cả đứng hết lại cho tôi, ai dám bước lên trước, tôi sẽ chết cho các người xem!” Nào ngờ Mạc Tiểu Vang lại kích động lấy một con dao ra kề vào cổ mình.

Hành động này lập tức khiến mọi người đều sợ hãi, rối rít lùi về sau, bao gồm cả hai người đàn ông đang định nghe lời đuổi Mạc Tiểu Vang đi.

Mạc Tiểu Vang nhếch môi cười lạnh, một nụ cười liều lĩnh: “Sở Quy Thôn, hôm nay, trước mặt bao người như vậy, tôi cũng muốn xem ông sẽ chặn họng công chúng thế nào. Cả con tiện nhân Lâm Phiên Phiên nữa, mày biết thừa Sở Tường Hùng là anh mày mà mày còn dụ dỗ anh ấy, tao cũng muốn xem mày sẽ hủy hoại anh ấy thế nào…”

“Hừ, hôm nay cô đã dám xuất hiện ở đây thì cần gì phải che che đậy đậy, không có mặt mũi gặp người khác sao, Mạc Tiểu Vang!” Lâm Phiên Phiên vẫn đang không biết trốn tránh ánh mắt của Sở Tường Hùng thế nào, nhưng Mạc Tiểu Vang còn chưa dứt lời, cô lại bỗng tức giận xông về phía cô ta, không hề để ý tới việc Mạc Tiểu Vang cầm dao uy hiếp mà giật lấy khẩu khẩu trang và mũ trên đầu cô ta ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.