Thấy Sương Sương bật đèn xanh, Hắc Tiêu càng trở nên mạnh bạo,
“Chị nằm lên lưng ngựa đi, như thế sẽ không bị mỏi“.
Hắc Tiêu đỡ Sương Sương nằm lên lưng ngựa, rồi nhấp eo theo nhịp chân ngựa đi
Hắc Tiêu....
Lâm Sương Sương vòng hai tay làm gối, ngước mắt lên nhìn trăng sao trên bầu trời, cảm nhận được Hắc Tiêu đang nhịp nhàng bên dưới, giây phút này thật tuyệt.
Hắc Tiêu nhìn nụ cười trên gương mặt Sương Sương bỗng cảm thấy vui lạ, anh nhấc đùi cô đặt lên vai mình, nhẹ nhàng tách ra rồi đưa vào.
“Chị, có muốn “chạy” như lần trước nữa không?”
Lâm Sương Sương liếc nhìn anh, thoạt nhớ lại ngày hôm ấy Hắc Tiêu đưa cô “chạy”, mặt bỗng ửng đỏ nói “ Tùy cậu, lần này chị chiều theo ý cậu“.
Hắc Tiêu chỉ đợi vậy nhấc Sương Sương lên kề sát ngực anh, “Tôi bắt đầu “chạy” nhé”
Vừa nói anh vừa vỗ bụng ngựa và ra hiệu cho con ngựa chạy lao vào gió, nhanh như một tia chớp.
“A!”
Lâm Sương Sương kêu lên, hai tay ghì chặt lấy cổ Hắc Tiêu, cặp đùi quấn vòng quanh eo anh, phần dưới hai người va vào nhau nhịp nhàng theo bước chân ngựa. Lần này cô cảm thấy thú vị hơn nhiều.
“Chị có thích như này không?”
Hắc Tiêu một tay nắm lấy dây cương, một tay ôm hông Sương Sương, nói to
“Thích... thích lắm“.
Lâm Sương Sương lúc này đã bị chơi đến mệt nhừ người
“Vậy chị ở lại làm vợ tôi nhé!”
Hắc Tiêu cũng đang cảm thấy khoái lạc vô cùng, nhất thười nói ra suy nghĩ trong lòng mình.
Người trên núi đều gọi vợ là lão nương
Sương Sương lúc này đang đắm chìm trong cơn đê mê, nghe xong câu nói liền ngẩng mặt lên nhìn khuôn mặt khôi ngô tuấn tủ của Hắc Tiêu, cô nhìn hồi lâu nhưng không nói lên lời.
Hắc Tiêu đột nhiên lo sợ biểu hiện này của Sương Sươngm liền cười nói “Em chỉ nói đùa thôi, em cho ngựa chạy nhanh hơn nhé“.
Sương Sương thấy Hắc Thử nói vậy, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại có cảm giác như đã đánh mất thứ gì đó, sự “va chạm” đang nhanh hơn bao giờ hết khiến cô không còn nghĩ nữa, lần này cô sẽ lại chìm đắm trong sự điên dại của Hắc Tiêu.
Tiếp sau đó vài ngày, Hắc Tiêu đêm nào cũng lẻn vào đưa Sương Sương đi cưỡi ngựa, Sương Sương cũng không thể từ chối anh, cô dường như đã say mê cảm giác được làm tình với anh trên lưng ngựa, nhiều lần muốn nói sẽ giữ khoảng cách với anh nhưng không nói ra được, cặp đùi cô không biết từ lúc nào đã nghe theo lời Hắc Tiêu mở ra rồi.
Vì vậy, lại một tuần nữa qua đi, vết thương mà Triệu Dân Thường gây ra cho cô cũng sắp lành, ngày hôm nay cô đã chuẩn bị gói ghém đồ đạc rời khỏi làng Ôn Ôn. Tự nhiên cô lại muốn rời đi cùng Hắc Tiêu.
Hắc Tiêu sau khi biết chuyện cô sắp rời đi, toàn thân dường như đông cứng lại. mặc dù anh đã chuẩn bị sẵn tâm lý rằng ngày này sớm muộn gì cũng sẽ đến, nhưng đến khi nó thực sự diễn ra anh vẫn không thể chấp nhận được.
Không còn cơ hội đợi đến đêm, nhân lúc mọi người trong thôn vừa ăn trưa xong và đang dọn dẹp, Hắc Tiêu kéo Sương Sương ra ngoài, hai người cưỡi chung một con ngựa, đi về phía sau núi.
Đã có kinh nghiệm từ hai lần trước, Hắc Tiêu ôm lấy Sương Sương từ phía sau rồi dùng một chiếc áo choàng lớn che đi hia cơ thể đang chuẩn bị hòa vào nhau thật chặt.
“Hắc Tiêu, như vậy không hay đâu, ban ngày ban mặt...”
Sương Sương vẫn có chút do dự ko nỡ, xoay người ra bên ngoài.
“Chị, cứ như vậy đi, hãy để tôi được ở bên trong chị như này, chiều tôi sẽ đi, tôi...tôi thật sự ko nỡ để chị rời đi.”
Hắc Tiêu ôm chặt Sương Sương, đầu gục lên vai cô, hai hàng nước mắt nóng hổi bỗng chảy xuống làn da người phụ nữ ấy.
Lâm Sương Sương không thể không bị Hắc Tiêu làm cho cảm động, ngay cả đang là ban ngày, trên núi có cũng có ít người qua lại, tim cô bỗng yếu mềm, vòng tay vuốt ve khuôn mặt khô ngô của Hắc Tiêu, nhẹ nhàng nói “Được rồi, tôi sẽ chiều cậu thêm lần này.”
Hai người không biết rằng lúc này, Lâm Phiên Phiên cùng với Sở Tường Hùng đang hái nấm gần đấy.