Tổng Tài Lẳng Lơ, Tình Yêu Xấu

Chương 383: Chương 383: Một con rắn độc




Còn Hạ Danh Đoan cũng bị câu hỏi của Lâm Phiên Phiên khiến cho mí mắt khẽ giật một cái, sau đó cười và đáp: “Không sao, chỉ là dạo này tối đến toàn nằm mơ thôi.”

Sở Kiên Đoàn không kìm được lo lắng nhìn Hạ Danh Đoan một cái, lẽ nào là vì chăm sóc cho ông ta nên mệt quá sao?

Lâm Phiên Phiên khẽ ồ một tiwwngs, cũng không hỏi thêm gì nữa, còn lí do này của Hạ Danh Đoan, Lâm Phi Phi đương nhiên là không tin rồi.

Đúng vào lúc ba người đang tiếp tục yên lặng dùng bữa thì trong phòng Hứa Bành bỗng truyền đến tiếng kêu khóc sợ hãi của Lôi Lôi, ngay sau đó lại vang lên tiếng kêu hét hoảng sợ của Hứa Bành.

“Chuyện gì vậy?”

Lâm Phiên Phiên bỗng nhiên kinh ngạc, vội vàng đặt đôi đũa trên tay xuống, vội vàng nói với người giúp việc bên cạnh: “Mau đi xem xem.”

Nói rồi, tự cô cũng đứng dậy đi về phía phòng của Hứa Bành.

Nếu chỉ có tiếng kêu hét của Hứa Bành thì Lâm Phiên Phiên cũng không đến nỗi lo lắng như vậy đâu, nhưng trong đó còn có Lôi Lôi nữa, bản thân cô cũng có con không thể nào ngoảnh mặt làm ngơ với đứa trẻ chưa đến bốn tuổi được.

“Đẩy anh đi, xem”

Sở Kiên Đoàn đường nhiên cũng nghe thấy giọng của Lôi Lôi, lập tức cũng bảo Danh Đoan đẩy xe lăn cho ông ta, dù gì Lôi Lôi cũng là đứa chắt gái đầu tiên của ông ta, dù hai năm nay ông ta luôn bị bại liệt nằm giường, không hề được hưởng thụ thú vui được trêu đùa chắt.

“Đoàn, anh đừng vội, bác sĩ đã nói anh bị huyết áp cao, không được kích động.”

Hạ Danh Đan vẫn đẩy xe lăn cho Sở Kiên Đoàn nhưng lại đẩy rất chậm.

Còn Lâm Phiên Phiên và người giúp việc đã chạy đến cửa phòng Hứa Bành rồi, bên trong, tiếng kêu khóc của Lôi Lôi đã yếu hơn rất nhiều, ngược lại tiếng hét của Hứa Bành lại ngày càng lớn hơn.

“Bà chủ, bà sao vậy, chúng tôi mở cửa vào đây!”

Người giúp việc hét lên một câu vào bên trong phòng, sau đó vặn mở tay cầm cửa phòng.

Cửa phòng vừa bị mở ra, người giúp việc cũng hét lên một tiếng kinh hãi, sợ đến nỗi chân mềm nhũn ra, trực tiếp ngất xuống đất.

Lâm Phiên Phiên ở phía sau cô ta lúc này mới nhìn rõ, trong phòng của Hứa Bành lại có một con rắn, màu sắc sặc sỡ, đặc biệt tươi đẹp, vừa mảnh vừa dài, vừa nhìn đã biết là rắn độc, đang thè lưỡi đỏ trườn xuống từ trên giường của Hứa Bành, rơi xuống tấm thảm lông xù dưới đất, vừa thấy cửa phòng được mở ra liền vù một cái trườn ra ra ngoài cửa, mà Lâm Phiên Phiên lúc này đang đứng trước cửa.

Người giúp việc sau đó đứng dậy thấy cảnh đó liền kinh hãi hét lên, vừa sợ hãi, vừa lo lắng cho Lâm Phiên Phiên.

May mà Lâm Phiên Phiên từ nhỏ lớn lên ở nông thôn, lúc nhỏ trong nhà nghèo đói nên thường xuyên phải lên núi hái cây dại, hái nấm, hái thuốc, lên núi nhiều, gặp phải rắn cũng là chuyện rất bình thường, vậy nên Lâm Phiên Phiên không hề sợ rắn như những cô gái bình thường, thậm chí còn có một vài cách ứng phó nữa.

Vừa thấy con rắn đó đang lao về phía mình, Lâm Phiên Phiên liền tiện tay bẻ một cành cây cảnh bên cạnh, sau đó khom lưng quờ một cái, trực tiếp khêu con rắn độc đó lên, quăng một phát ra ngoài cửa sổ bên tay trái để tránh con rắn làm hại những người khác trong nhà ăn.

Ngững người khác thấy vậy lập tức không kiềm được mà cảm phục bộ dạng ung dung bình tĩnh đó của Lâm Phiên Phiên.

Còn Hứa Bành dường như bị sợ hãi quá độ, căn bản không biết con rắn đã bị Lâm Phiên Phiên đã bị Lâm Phiên Phiên xử lí rồi, tay vẫn ôm gối, vẫn còn vừa nhảy vừa hét trên giường, bộ dạng như bà lão điên dại đó nào đâu còn ra dáng vẻ quý phái ngày thường nữa, Lôi Lôi nằm bên mép giường, sớm đã không còn khóc thành tiếng nữa, khuôn mặt nhỏ tím tái, cả người không ngừng run rẩy.

Lâm Phiên Phiên vừa thấy vậy lập tức cảm thấy sự bất thường của Lôi Lôi, rảo bước lao đến, kiểm tra qua liền nhìn thấy hai cái lỗ nhỏ đang chảy máu trên chân phải của Lôi Lôi, vừa nhìn là biết bị rắn cắn rồi.

“Quản gia, mau chuẩn bị xe, Lôi Lôi bị rắn cắn rồi, phải lập tức đưa đi bệnh viện.”

Lâm Phiên Phiên lập tức bế Lôi Lôi lên, lo lắng lao ra ngoài cửa, nhìn khuôn mặt nhỏ tím tái trong lòng, Lâm Phiên Phiên trong lòng lo lắng như lửa đốt.

Tuy khuôn mặt nhỏ đó vô cùng giống với Mạc Tiểu Vang, thực sự là bản sao thu nhỏ của Mạc Tiêu Vang, nhưng lúc này, trong mắt Lâm Phiên Phiên chỉ nhìn thấy một đứa bé bất hạnh bị rắn độc cắn, cần lập tức chữa cứu thôi.

Ân oán của đời trước không nên kéo dài đến đời sau.

Hứa Bành đã bị dọa đến mức ruột gan rối bời vừa nghe thấy lời của Lâm Phiên Phiên, lúc này mới giật mình tỉnh ra, lập tức ném chiếc gối trong tay ra, chân đất chẳng cả xỏ giày liền chạy theo sau Lâm Phiên Phiên, trong miệng không ngừng gọi: “Lôi Lôi, Lôi Lôi của bà, tâm can của bà à, con tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì được...”

Lúc này, Hạ Danh Đoan đã đẩy Sở Kiên Đoàn đến, vừa nhìn thấy người bị rắn cắn lại là Lôi Lôi, sắc mặt lập tức trắng bạch ra, trong mắt lướt qua một tia hối hận.

Lúc Lâm Phiên Phiên ôm Lôi Lôi chạy qua người cô ta, ánh mắt bỗng liếc lại, lạnh lùng lườm cô ta một cái, Hạ Danh Đoan bị Lâm Phiên Phiên nhìn đến nỗi cả trái tim đều run lên, lặp tức cúi đầu không dám nhìn thẳng vào Lâm Phiên Phiên.

Sở Kiên Đoàn biết tin Lôi Lôi bị rắn cắn, lập tức vừa lo lắng vừa vội vã, không khống chế nổi mà bắt đầu ho gấp, Hạ Danh Đoan vôi vàng đẩy ông ta về phòng của mình, vừa mải móng tìm thuốc cho Sở Kiên Đoàn, vừa an ủi ông ta rằng Lôi Lôi sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.

Còn bên này, Lâm Phiên Phiên bế Lôi Lôi lao ra cửa lớn, quản gia đã bảo tài chế riêng của nhà họ Sở lái xe đến đợi ngoài cửa rồi, Hứa Bành không yên tâm về Lôi Lôi, cũng cùng lên xe luôn.

“Đến bệnh viện Tiên Phong, tìm Hứa Thịnh, nhanh lên, phải nhanh lên!”

Vừa lên xe, Hứa Bành đã lập tức khôi phục lại dáng vẻ chủ nhà của bà ta mà ra lệnh...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.