Tổng Tài Lẳng Lơ, Tình Yêu Xấu

Chương 326: Chương 326: Nắm chặt tay anh




Lâm Phiên Phiên ngước mắt nhìn Phiên Nhàn, xem ra hôm nay cô quyết định bất chấp tất cả để được ở cùng Sở Tường Hùng, đã khiến Phiên Nhàn tưởng cô lại sắp phát điên.

Lâm Phiên Phiên đứng dậy vẻ mặt kiên định lắc đầu nói: “Tớ rất rõ bây giờ mình đang làm gì, bệnh của tớ cũng đã sớm khỏi rồi, hai người thật sự không cần lo lắng cho tớ, còn nữa, Phiên Nhàn, mấy ngày này Táp Táp nhờ cậu chăm sóc, khi nào tớ rảnh tớ sẽ về thăm thằng bé, tớ đi đây.”

Nói hết, Lâm Phiên Phiên không nán lại, lấy đồ xong vội vàng chạy đến bệnh viện.

A Tử đành chịu nhún nhún vai nhìn Phiên Nhàn, Lâm Phiên Phiên không chịu nghe thì cô cũng hết cách.

Phiên Nhàn nhíu mày nhìn Lâm Phiên Phiên biến mất khỏi cửa, muốn đuổi theo nhưng cuối cùng đành từ bỏ, ngồi trầm mặc trên ghế sô pha...

Lúc Lâm Phiên Phiên đến bệnh viện lần thứ hai, liền thấy Hứa Thịnh cau mày, vẻ mặt có chút giận dữ bước ra từ phòng bệnh của Sở Tường Hùng.

Vừa nhìn thấy Lâm Phiên Phiênquay lại, chân mày anh ta khẽ động, bước đến hỏi: “Sao cô lại đến nữa?”

“Sao, chẳng lẽ tôi không được đến?”

Lâm Phiên Phiên không thèm nể mặt anh ta.

Nghĩ kĩ lại thì mối nợ năm đó cô vẫn còn chưa tìm anh ta để tính đâu!

Hứa Thịnh bị Lâm Phiên Phiên trả lời gay gắt cũng không tức giận: “Tôi không có ý đó. Sở Tường Hùng vừa mới tỉnh lại, bây giờ đang đòi xuất viện, khuyên thế nào cũng không chịu nằm viện, cô của tôi với Sở Mộng vẫn đang ở trong phòng khuyên anh ta, nhưng chắc là không khuyên nổi, cô đến thật đúng lúc, đi khuyên anh ta đi, nếu thật sự là do bệnh cũ tái phát mà anh ta lại liều lĩnh xuất viện như vậy thì tình hình sẽ không khả quan chút nào, vì vậy anh ta nhất định phải nằm viện đợi đến khi có kết quả xét nghiệm.”

Nếu như kết quả không vấn đề gì, thì tất nhiên sẽ được xuất viện, nhưng nếu có vấn đề, thì không cần phải nói, chỉ có thể tiếp tục nằm viện rồi.

Lâm Phiên Phiên vừa nghe đến hai từ “Bệnh cũ” trái tim như bị thắt lại: “Bao lâu mới có kết quả?”

“Sở Tường Hùng phải kiểm tra rất nhiều loại, có một vài vấn đề tôi cần phải chuyển đến bệnh viện khác để nhờ họ cùng chuẩn đoán cho chính xác, vì vậy mất ít nhất ba ngày.”

Hứa Thịnh nói sự thật.

Lâm Phiên Phiên nhìn Hứa Thịnh đầy thâm ý, khẽ cười nói: “Chuyện năm đó, Sở Tường Hùng đã biết, có lẽ sớm đã trở mặt với anh, vì sao anh vẫn làm như không có gì? Anh thật sự sẽ toàn tâm toàn ý khám bệnh cho Sở Tường Hùng mà không có ý gì khác sao?”

Hứa Thịnh nhíu mày, trầm mặt nói: “Cô đang nghi ngờ y đức của tôi...”

“Anh mà cũng có ý đức sao?”

Lâm Phiên Phiên cảm thấy nực cười cắt ngang: “Nếu anh có y đức thì năm đó anh đã không tàn nhẫn hại chết đứa bé trong bụng tôi, Hứa Thịnh, cả đời này tôi và Sở Tường Hùng cũng sẽ không tha thứ cho anh, tôi sẽ ở bệnh viện chăm sóc cho Tường Hùng, nhưng không phải là bệnh viện này. Thật là ngại quá, chúng tôi không thể tin anh được nữa.”

Nếu không phải lần này tình hình nguy cấp, Lâm Phiên Phiên nhất định sẽ không đưa Sở Tường Hùng vào bệnh viện của Hứa Thịnh, bây giờ tình trạng đã ổn, đương nhiên phải lập tức chuyển viện.

Nghe Lâm Phiên Phiên nói, mặt Hứa Thịnh tái mét, nhưng lại không thể đáp lại, từng câu từng chữ của Lâm Phiên Phiên đều có lý, đổi lại là anh ta, anh ta cũng không thể tin một người đã từng hại mình.

Không để ý đến Hứa Thịnh nữa, Lâm Phiên Phiên gõ cửa phòng bệnh, sau đó đẩy cửa đi vào.

Trong phòng, Sở Tường Hùng khuôn mặt lạnh lẽo đang thay quần áo bệnh nhân, Hứa Bành bên cạnh đang tận tình khuyên bảo Sở Tường Hùng tạm thời nằm viện một vài hôm, còn Sở Mộng thì ngồi yên lặng ở một bên, không nói một lời.

Vừa nhìn thấy Lâm Phiên Phiên tự ý bước vào, ba người đều ngẩn ra, đặc biệt là Sở Tường Hùng.

Hứa Bành lập tức nhảy dựng lên, tiến tới đón Lâm Phiên Phiên bằng giọng hét ầm lên: “Con đàn bà này, cô lại đến làm gì, tôi vừa bảo cô cút đi rồi mà, sao mặt cô lại dày đến vậy chứ, này, tôi đang nói chuyện với cô đấy, cô có thái độ gì thế, cô đứng lại...”

Lâm Phiên Phiên không thèm nhìn Hứa Bành, trực tiếp lướt qua đến thẳng trước mặt Sở Tường Hùng, sau đó nhoẻn miệng cười, nhẹ nhàng nói: “Tường Hùng, không phải anh muốn xuất viện sao, em đến đón anh.”

Sở Tường Hùng chớp mắt, thực ra anh vẫn chưa thể nào thích ứng được với sự thay đổi đột ngột của Lâm Phiên Phiên, cô không nói với anh bằng giọng nhẹ nhàng mềm mỏng thế này từ rất lâu rồi.

“Còn ngẩn ra đó làm gì, chúng ta đi thôi!”

Lâm Phiên Phiên nắm lấy tay Sở Tường Hùng đưa anh ra ngoài.

“Đứng lại, Tường Hùng không thể xuất viện...”

Hứa Bành thấy Lâm Phiên Phiên không thèm để ý đến bà ta đã đành lại còn dám dẫn Sở Tường Hùng đi, tức càng thêm tức, đang định xông tới tách Lâm Phiên Phiên và Sở Tường Hùng ra, thì lúc này Sở Mộng đã đưa tay ra kéo bà ta lại.

“Mẹ, để bọn họ đi đi, con tin Lâm Phiên Phiên sẽ quan tâm và chăm sóc anh còn hơn chúng ta, chị ấy sẽ không hại anh ấy đâu.”

Ánh mắt Sở Mộng trống trải nhìn Lâm Phiên Phiên và Sở Tường Hùng nắm tay nhau bước, đó là hành động mà cô mong muốn nhất cả đời này...

Ở bên ngoài, Hứa Thịnh vẫn đứng ở cuối hành lang chưa đi, nhìn Lâm Phiên Phiên dẫn Sở Tường Hùng rời khỏi bệnh viện, vẻ mặt anh ta đầy u ám.

Hứa Thịnh trong lòng buồn bực khó chịu, đi về phòng làm việc của mình.

Lại không ngờ tới, sớm đã có khách không mời mà đến ngồi chờ anh ta trong phòng làm việc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.