Tổng Tài Lẳng Lơ, Tình Yêu Xấu

Chương 406: Chương 406: Ngay lập tức thấy tuyệt vọng




Mạc Tiên Lầu vội ngăn cản Giang Sa, anh khó xử nói: “Mẹ, mẹ có muốn gặp cô ấy cũng đâu nhất thiết đi tới thôn Long Giang, vì giờ cô ấy đang ở thành phố B, mà mẹ cũng đã gặp cô ấy từ lâu rồi, cô ấy chính là… Lâm Phiên Phiên.”

Dù sao cũng đã vạch trần lớp ngụy trang của Lâm Tinh Tinh, thế nên dù cho anh không nói ra thân thế của Lâm Phiên Phiên thì Giang Sa cũng có thể tra được dễ dàng, thế nên chẳng bằng hôm nay nói rõ mọi thứ cho xong.

Giang Sa nghe vậy liền ngây ra như phỗng.

Mãi lúc sau bà mới tỉnh táo lại, rồi mới thốt nên thành lời, bà cứ lầm bầm rằng: “Là con bé… hóa ra lại là con bé…”

Đúng vậy, Lâm Phiên Phiên và Lâm Tinh Tinh đều họ Lâm, thế mà bà lại chưa bao giờ nghĩ giữa họ có bất kì mối quan hệ gì, trái tim Giang Sa đột nhiên thắt lại, bà cuối cùng cũng hiểu tại sao khi lần đầu tiên bà gặp Lâm Phiên Phiên lại cảm giác thân thiết và quý mến đến thế, thậm chí còn từng nghĩ khiến Lâm Phiên Phiên làm con dâu của nhà họ Mạc, mặc dù ý nghĩ đó vào giờ phút này lại có vẻ thật hoang đường…

“Con bé…”

Trên khuôn mặt Giang Sa dần lộ ra nụ cười an ủi, “Con bé rất tốt, thật sự rất tốt.”

So với Lâm Tinh Tinh thì chẳng biết tốt hơn bao nhiêu lần, dù là phẩm tính hay dáng vẻ, khí chất, thì cũng không phải là một Lâm Tinh Tinh luôn ngang ngược vô lý, tùy hứng nũng nịu, tức giận vô cớ sao có thể so được, đó mới giống con gái của Giang Sa bà chứ!

Nhưng nụ cười vừa mới chớm nở trên môi bà bỗng đờ lại, bởi vì Giang Sa đột nhiên nghĩ tới một chuyện khác, đó chính là quan hệ giữa Lâm Phiên Phiên và Sở Tường Hùng.

“Trời ơi, sao có thể thế được, không ổn rồi Tiên Lầu, Lâm Phiên Phiên và Sở Tường Hùng chúng nó… hai đứa chúng nó không thể ở bên nhau được, tuyệt đối không thể, hai đứa nó là, là…”

Sáu chữ “anh em cùng cha khác mẹ” cuối cùng thì Giang Sa thật sự không thể thốt nên lời, bởi vì bà vẫn nghĩ rằng Mạc Tiên Lầu không biết những ân oán trước đây giữa bà và Sở Quy Thôn.

Mạc Tiên Lầu bất đắc dĩ cười khổ: “Mẹ, con biết mẹ muốn nói gì, có một số việc thật ra con đã biết từ lâu rồi, mà Lâm Phiên Phiên cô ấy cũng biết rõ mọi chuyện, thế nhưng cô ấy vẫn lựa chọn ở bên Sở Tường Hùng, mẹ còn không hiểu được sao, quyết tâm muốn được ở bên Sở Tường Hùng của cô ấy đã sớm vượt qua sự sống và cái chết, đó cũng là lý do vì sao con biết Lâm Phiên Phiên là con của mẹ nhưng lại không hề nói ra, bởi vì chuyện một khi đã công khai, thì cô ấy và Sở Tường Hùng sẽ phải chịu sự phỉ nhổ và khinh bỉ của xã hội, thế nên con mong mẹ cũng có thể như con, tôn trọng sự lựa chọn của Lâm Phiên Phiên, để cho cô ấy ở bên Sở Tường Hùng, còn Lâm Tinh Tinh thì cũng cứ để cô ta là cô hai trên danh nghĩa của nhà họ Mạc chúng ta, con tin rằng cô ta chắc chắn rất vui lòng, dù làm thế quá có lợi cho cô ta, thế nhưng ít nhất thì mẹ cũng biết cô ta không phải con gái mình, sau này cũng không cần phải hết lòng hết dạ với nhầm người, mà tất cả những thứ này đều là để bảo vệ Lâm Phiên Phiên.”

Giang Sa chìm vào suy nghĩ, những điều Mạc Tiên Lầu nói không phải không có lý, mọi mặt đều suy nghĩ cho Lâm Phiên Phiên, điều đó khiến bà vô cùng cảm kích Mạc Tiên Lầu, thế nhưng bà lại không thể nào tán đồng.

Giang Sa lắc đầu rồi trầm giọng nói: “Mẹ không biết làm thế nào mà con biết được nhưng chuyện trước đây của mẹ và Sở Quy Thôn, nhưng nếu con biết thì mẹ cũng không giấu nữa, bố ruột của Lâm Phiên Phiên là Sở Quy Thôn, con bé là em ruột của Sở Tường Hùng, em gái sao có thể lấy anh mình cơ chứ, chuyện này thật quá hoang đường, mà nó còn sẽ hủy hoại cả đời con bé, mẹ không thể nhìn con bé đi vào đường cùng được, mẹ nhất định phải ngăn cản con bé.”

Dù cho Lâm Phiên Phiên vì Sở Tường Hùng mà không chịu nhận người mẹ này, thậm chí còn mặc kệ Lâm Tinh Tinh giả mạo mình trở thành cô hai nhà họ Mạc, chiếm lấy tất cả những thứ thuộc về mình, thế nhưng Giang Sa lại không thể nhìn Lâm Phiên Phiên như thiêu thân lao đầu vào lửa để rồi rước lấy kết cục bi thảm, nếu Mạc Tiên Lầu không làm được kẻ ác này, vậy thì để bà làm.

Nghĩ thế, Giang Sa liền xông ra khỏi phòng chạy về phía nhà họ Sở.

“Mẹ…”

Mạc Tiên Lầu thầm nhủ không hay rồi, liền vội đuổi theo. Xem ra việc này vẫn cứ lan đến chỗ Lâm Phiên Phiên, chỉ mong kết cục không quá tồi tệ.

Mà sau khi Giang Sa và Mạc Tiên Lầu rời đi thì Lâm Tinh Tinh vốn nằm trên đất “bất tỉnh” cũng từ từ mở mắt.

Đúng vậy, Lâm Tinh Tinh cũng không phải ngất thật mà chỉ là giả vờ.

Thế nên cô ta tự nhiên cũng nghe hết đoạn đối thoại giữa Mạc Tiên Lầu và Giang Sa từ đầu đến cuối, đặc biệt là khi Mạc Tiên Lầu phân tích với Giang Sa rồi bảo để cô ta tiếp tục là cô hai nhà họ Mạc, lúc nghe xong thì những mưu toan lại nảy ra trong đầu cô ta.

Dù giờ cô ta đã đính hôn với Hoa Hữu Hà, nhưng dù sao thì vẫn chưa chính thức kết hôn, cô ta cũng chưa thật sự chắc chân ở nhà họ Hoa, nói không chừng nếu cô ta mất đi cái thân phận cô hai nhà họ Mạc này thì Hoa Hữu Sơn lập tức sẽ đá cô khỏi nhà họ Hoa, mà Hoa Hữu Hà trước giờ đều vô cùng nghe theo lời anh mình, đến lúc đó anh ta chắc chắn sẽ không thể nói được nửa câu phản đối nào, cô khó khăn lắm mới đi đến bước này, cô nhất định không thể để nó đứt gánh giữa đường.

Thế nhưng chuyện đã đến nước này, cô ngoại trừ việc cầu nguyện Giang Sa có thể đổi ý nghe theo đề nghị của Mạc Tiên Lầu ra thì còn có thể làm gì đây?

Lâm Tinh Tinh vắt hết óc cũng không nghĩ ra bước tiếp theo mình còn có thể làm sao!

Mà lúc này, bụng cô ta bỗng quặn đau vô cùng, Lâm Tinh Tinh đau đến độ quặn mình trên đất, chờ cơn đau bớt đi thì cô ta mới miễn cưỡng bò dậy, nhưng không ngờ vừa đứng dậy thì một dòng máu nóng bỗng chảy ra từ giữa chân, mùi tanh hôi cũng tỏa ra khắp phòng.

Lâm Tinh Tinh đau đớn cúi đầu nhìn thì thấy thế mà lại là… máu, cô ta thế mà chảy máu, dòng máu đỏ rực chảy từ bắp đùi xuống tận gót chân, khiến người nhìn mà phát hoảng.

“Lẽ nào là…”

Đôi mắt Lâm Tinh Tinh trợn to, kinh nguyệt của cô đã chậm nửa tháng thế nhưng cô ta cũng chẳng để ý lắm, bởi vì cô ta thường cũng không đúng ngày, thế nhưng bây giờ xem ra, lần này cô ta hẳn là có thai rồi, thế nhưng lại bị cú đá của Mạc Tiên Lầu khiến cho không ngừng chảy máu…

“Con, con của tôi, người đây, cứu tôi, cứu tôi với…”

Lâm Tinh Tinh điên cuồng hét lên.

Đứa bé này đến rất đúng lúc, có đứa bé này thì Lâm Tinh Tinh có thể vững gót chân ở nhà họ Hoa, thế nhưng giờ e là không giữ được, hy vọng chỉ vừa mới dâng lên thì lại lập tức đối mặt tuyệt vọng, Lâm Tinh Tinh đã gần như sụp đổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.